Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 19
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Hai bên lá thép, còn dính phần số xương. Điều này cho thấy lúc miếng thép cắm vào, người chưa chết ngay. Phần xương mọc quanh miếng thép, có vẻ đã thành một thể với lá thép. Anh ta rất cẩn thận tách lấy phần xương trên lá thép ra, lá thép lóe lên tai sang màu lam, rất mỏng. Hai bên không bóng loáng, mà có những vết hằn rất nhỏ, những vết hằn này, nhìn bình thường thì chẳng theo qui tắc gì. Những lằn này còn nhỏ hơn cả sợi tóc, còn có nhiều lỗ li ti khác.
Nguyên Chấn Hiệp không biết lá thép này là gì, nhưng sẽ không phải là mũi đao, điều này có thể khẳng định.
Ngày hôm sau, Nguyên Chấn Hiệp xem báo nhìn thấy mục tin tức: “Nhà của khảo cổ gia nổi tiếng bị cướp, nghe nói là mất đầu lâu của một vị tướng quân cổ đại”. Nguyên Chấn Hiệp cũng không bận tâm, vì anh ta biết bản thân đã làm rất nhanh gọn, sẽ không ai nghi ngờ là anh ta làm.
Anh ta dồn hết tinh thần quan sát lá thép. Dùng kính hiển vi, anh ta phát hiện những lằn trên lá thép tuy nhỏ, nhưng rất tinh xảo, những lỗ nhỏ này xuyên qua lá thép, nhưng khi lấy ra, bị một số xương vôi lắp đầy. Khi phóng to sáu mươi lần, Nguyên Chấn Hiệp phát hiện xung quanh những lỗ li ti này, còn có những lằn khắc nhỏ hơn.
Nguyên Chấn Hiệp không thể nói được lá thép này là gì, nếu nói theo trực giác, anh ta sẽ cho là, một linh kiện của một loại dụng cụ tinh vi nào đó, thể tích nhỏ như mạch điện tử. Nhưng lá thép này là lấy ra từ trong xương sọ!
Hai ngày sau đó, anh ta vẫn quan sát lá thép, nhưng vẫn không có kết quả. Anh ta bắt đầu nghi ngờ năng lực khảo cổ của giáo sư Hải Lão. Thế kỷ thứ nhất công nguyên? Điều này là tuyệt đối không thể. Những lằn khắc, lỗ nhỏ trên lá thép, với mức độ tinh vi thế này, cả kỹ thuật công nghệ hiện đại, cũng chưa dễ gì đúc ra được.
Tối ngày thứ ba, Nguyên Chấn Hiệp nghĩ đến một người quen, là một nhà chế tạo máy móc tinh vi, chi bằng đi hỏi ý kiến anh ta. Nguyên Chấn Hiệp bọc lá thép lại rất cẩn thận, rời khỏi trường học, ai ngờ vừa ra khỏi trường, anh ta đã thấy Thiết Nam đậu xe bên đường, đang khóa cửa xe.
Thiết Nam vừa thấy anh ta, đã vẫy tay, sau đó khóa xe, chạy về phía anh ta nói thẳng: “Vụ trộm nhà giáo sư Hải Lão, là cậu làm đúng không?”
Thiết Nam hỏi rất trực tiếp, làm Nguyên Chấn Hiệp hoàn toàn không kịp đỡ, chỉ há to miệng ra, lại không muốn thừa nhận, nhưng không nói lời nào phủ nhận. Và nét mặt thế này của anh ta, đừng nói là trong con mắt của một cảnh sát viên sáng suốt, cho dù là trong mắt người thường, cũng không khác gì là thừa nhận.
Thiết Nam chau mày, thở dài một tiếng, nói: “Sao thế? Mang đầu người chết về nhà! Giáo sư Hải Lão la lối ở sở cảnh sát, trong sở có vài trăm người, gần như sắp nổi điên cả!”
Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Xin lỗi, tôi đã đập vỡ nó mất rồi!”
Thiết Nam nhìn chằm chằm vào Nguyên Chấn Hiệp nói: “Tại sao? Cậu liều lĩnh quá đi mất, tôi cần phải bắt cậu…”
Nguyên Chấn Hiệp vội nói: “Khoan đã, tôi dĩ nhiên là có nguyên nahan. Anh còn nhớ tiến sĩ Khinh Kiến chứ? Tôi từ đầu người chết, phát hiện một vật rất đặc biệt, đúng là không thể nghĩ bàn.”
Thiết Nam lạnh lùng nhìn Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp làm nét mặt khổ sở cầu xin. Thiết Nam lại thở dài: “Đó là gì thế?”
“Giống một lịnh kiện điện tử.” Bạn của Nguyên Chấn Hiệp là Trần Sơn nói.
Trần Sơn là một kỹ sư cấp cao chế tạo máy móc tinh vi, có một nửa dòng máu người Nhật, cha là người Trung Hoa. Tay anh ta vừa lật xem qua xem lại lá thép Nguyên Chấn Hiệp đưa, nói như thế.
Nguyên Chấn Hiệp lắc đầu nói: “Không đúng, đây là một cổ vật, đã hơn một ngàn chín trăm năm rồi đấy!”
Trần Sơn cười lớn nói: “Một ngàn chín trăm năm trước, ở nơi nào trên trái dất, có người chế tạo được thứ này thế, lịch sử nhân loại không phải như bây giờ. Cậu xem những lỗ nhỏ này, không vượt quá một trăm li, trong xưởng chế tạo của tôi, cũng phải cần kỹ thuật đặc biệt, mới khoan được những lỗ nhỏ này. Và lá thép này, là hợp kim của osmium và thép, hay là iridium và thép. Cậu biết độ nung chảy của osmium và idridium là bao nhiêu không? Osmium cần 3450 độ, Idridium là 2410 độ! 1900 năm trước? 190 năm trước, con người còn chưa chế tạo được hợp kim này!”
Trần Sơn nói một mạch, Nguyên Chấn Hiệp và Thiết Nam sững sờ nhìn nhau. Thiết Nam khi đến, đã nghe Nguyên Chấn Hiệp kể sơ lược về những gì đã qua. Lúc này, lời của Trần Sơn làm tim hai người giật thót.
Thiết Nam lẩm bẩm: “Nhất định là nhà khảo cổ đã lầm, không phải là di hài cổ nhân gì!”
Nguyên Chấn Hiệp chỉ vào lá thép nói: “Thứ này, nếu đặt trong não người, có tác dụng gì?”
Trần Sơn rõ ràng là chưa nghe hiểu, nhìn Nguyên Chấn Hiệp với ánh mắt ngờ vực. Nguyên Chấn Hiệp cười khổ nói: “Bỏ đi!”
Trần sơn chỉ là vào lá thép nói: “Nếu cậu muốn tìm hiểu rõ hơn là vật gì, tôi có thể dùng các thiết bị chế tạo, tiến hành nghiên cứu. Nhưng đừng hối tôi, tôi chỉ dùng thời gian tan ca để làm chuyện này.” Nguyên Chấn Hiệp suy nghĩ một lát, đồng ý với Trần Sơn, sau đó cùng ra về với Thiết Nam. Anh ta hỏi Thiết Nam: “Anh còn muốn bắt tôi chứ?”
Thiết Nam nhìn bầu trời đen, lòng thấy nặng nề, nói: “Cả chuyện này đúng là quá kỳ lạ, cho dù đó là xương người cổ đại hay cận đại, một lá sắp ghim vào trong não vẫn còn sống, đúng là không thể nghĩ bàn!”
Thiest Nam không trả lời câu hỏi c ủa Nguyên Chấn Hiệp, nhưng Nguyên Chấn Hiệp đã yên tâm. Anh ta cúi đầu nói: “Phải, như Khinh Kiến bị chôn trong bùn đất không chết, Kars ở sa mạc không chết, cũng bí ẩn như thế!”
Thiết Nam quẩng nhìn lên cao, hạ thấp giọng: “Có phải trên đời còn một loại người khác, sinh mệnh lực của họ rất mạnh, thuộc về siêu thể năng?”
Nguyên Chấn Hiệp cũng từng nghĩ đến điểm này, nhưng không cách nào tạo được khái nơi cơ bản nhất, anh ta thở một hời dài. Gió lạnh ập đến, có hơi lạnh, anh ta kéo cổ áo lên cao, chia tay với Thiết Nam, một mình đi đến trước. Không lâu sau, anh ta cảm thấy có người đang bước theo từ phía sau. Nguyên Chấn Hiệp bất ngờ đứng lại, quay người.
Đêm đã khuya, trên đường vắng lặng. Nguyên Chấn Hiệp vừa quay người, đã thấy có một bóng người, thoắt ẩn vào con hẻm. Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi dài: Đúng là có người theo dõi mình, vậy dĩ nhiên không phải Thiết Nam, là người nào? Anh ta không dừng lâu, tiếp tục tiến lên trước, tiếng bước chân vang lên rất nhẹ sau lưng, lại quay người lại. Nguyên Chấn Hiệp không quay người mà tiến lên trước, vài phút sau, anh ta cho rằng thời cơ đã đến, quay người và bước thẳng đến.
Người sau lưng không kịp trốn, Nguyên Chấn Hiệp đến trước mặt người này, đưa tay tóm vào áo ở ngực, người này la hoảng lên.
Nguyên Chấn Hiệp sau khi tóm người này, mới giật mình. Người bị tóm là một người còn trẻ, tóc vàng, mắt nâu, nét mặt rát kinh hoàng, là một thanh niên người phương tây!
Nguyên Chấn Hiệp vẫn giữ anh ta nói: “Anh đi theo tôi, tại sao thế?”
Người thanh niên này vội nói: “Rất xin lỗi! Tôi theo anh là muốn rõ, anh có phải là Cáp Lạp hay không?
Nguyên là họ Trung Quốc, tên tiếng Hán này phát âm ở nhật là Cạp Lạp. Ở Nhật, người ta đều gọi Nguyên Chấn Hiệp như thế. Nguyên Chấn Hiệp sững sờ nói: “Phải, vậy thì sao?”
Người thanh niên mỉm cười nói: “Nếu là anh, tôi có một tin nhắn muốn gửi cho anh!”
Nguyên Chấn Hiệp chau mày nói: “Từ ai thế?”
Người thanh niên nói: “Từ một cô gái, Hoàng Quyên!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook