Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
-
Chương 71: Ngoại truyện 1 – Lục Trạch Minh
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lục Trạch Minh vừa từ bệnh viện về nhà, Sư Văn Thục đã mang một bức ảnh của một cô gái tới.
Anh vẫn không nhận lấy, chỉ đưa áo khoác cho dì Trần rồi cầm lấy chiếc cốc trên bàn uống nước.
Bị phớt lờ, Sư Văn Thục cuối cùng cũng bực bội: “Suốt ngày chạy đi bệnh viện, chuyện ông nội con nhờ thì siêng năng lắm, còn lời mẹ nói thì chẳng để tâm chút nào—”
“Mẹ.”
Lục Trạch Minh thở dài, đặt cốc thủy tinh xuống. Anh nhận lấy bức ảnh xem qua một chút rồi đặt lại lên bàn: “Ngày kia đi.”
“Những lần hẹn trước đều hoãn lại, lần này con phải hứa với mẹ đấy.”
Lục Trạch Minh gật đầu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Anh vừa từ nước ngoài trở về chưa đầy hai tháng đã bị những chuyện này làm cho quay cuồng.
Từ khi anh vào đại học, sức khỏe của ông nội không ổn định, việc nhập viện là chuyện thường xuyên, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.
Việc anh vừa về nước đã lập tức chạy đến bệnh viện khiến Sư Văn Thục có phần không hài lòng, nhưng thấy ông cụ có ý định giao toàn bộ công việc công ty cho Lục Trạch Minh, bà không còn làm mình làm mẩy nữa, thậm chí còn bắt đầu tỏ ra quan tâm, nhiều lần ân cần hỏi han bên giường bệnh của ông cụ.
Lục Trạch Minh thấy hết nhưng không nói gì, đợi đến khi bị Sư Văn Thục thúc giục nhiều lần, cuối cùng anh cũng đến buổi hẹn vào ngày kia.
Địa điểm là một nhà hàng tư nhân, không gian phòng riêng thanh tĩnh. Anh đến sớm hai mươi phút, vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì đối phương cũng đẩy cửa bước vào.
Trong suốt bữa ăn, Lục Trạch Minh ít nói, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe đối phương trò chuyện.
Cô gái để tóc dài, dịu dàng và tri thức, từ chuyện du học nói đến chuyện của cha mẹ hai bên, nhưng thấy anh không có nhiều phản ứng, cô cũng giữ thái độ khách sáo, nhã nhặn.
Cuối cùng, cô khẽ cắn đầu đũa, nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng tiếng thở dài ấy cũng không thể kéo sự chú ý của người đối diện quay lại.
Sau đó, phục vụ mang lên hai chén canh sườn hầm mướp đắng, đặt trước mặt mỗi người. Chén sứ trắng chỉ to bằng lòng bàn tay, hương vị của canh thiên về thanh đắng.
Lục Trạch Minh nếm một ngụm, sau đó chỉ cầm thìa khuấy nhẹ, không để tâm lắm.
“Bữa ăn này có phải rất nhàm chán không?”
Lục Trạch Minh lắc đầu.
Cô gái buông thìa xuống, cười tự giễu: “Thật ra lúc mẹ nói với tôi về buổi gặp mặt này, tôi đã rất vui.”
Lục Trạch Minh vẫn nghịch thìa trong tay, nhưng hơi nhướng mày: “Vì sao?”
“Bởi vì hồi cấp ba, tôi đã biết anh.”
Không biết câu nói nào chạm đến sự chú ý của Lục Trạch Minh, cuối cùng anh cũng có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô học ở Trung học Số Một à?”
“Đúng vậy.”
“Lớp nào?”
“Lớp 12 – 5. Năm nhất tôi học ngay lớp bên cạnh anh, sau khi phân ban tự nhiên – xã hội thì tôi chuyển sang khối khác.”
“Thì ra là vậy.” Ánh mắt Lục Trạch Minh lại rũ xuống. “Trí nhớ của cô tốt thật, còn nhớ cả bạn học lớp bên cạnh hồi cấp ba.”
“Không nên sao?” Cô gái hơi ngạc nhiên. “Mọi người đều rất hoài niệm thời cấp ba mà.”
Lục Trạch Minh không đáp.
Anh thường nghe người ta nói về những kỷ niệm thời học sinh, nhưng bản thân lại đã quên mất hầu hết khuôn mặt của những người từng quen.
Thấy anh có chút hứng thú với chủ đề này, cô gái bắt đầu kể về những chuyện thú vị hồi trung học, cuối cùng lại thở dài: “Vẫn là ngày xưa tốt hơn, thật nhớ thời cấp ba quá.”
Bỗng nhiên, Lục Trạch Minh cất lời: “Trường chúng ta, hoàng hôn trên tầng cao nhìn rất đẹp.”
“Hả?”
“Cô đã từng nhìn chưa?” Anh hỏi. “Từ hành lang trên tầng năm, nhìn ra ngoài ấy.”
“Cao quá.” Cô cười. “Leo lên đó mệt lắm.”
Mệt sao?
Lục Trạch Minh không có ấn tượng gì về điều đó. Anh chỉ nhớ mình từng leo từ tầng một lên từng chút một, chỉ để nhìn thoáng qua ánh hoàng hôn.
Mặt trời giống như một tàn thuốc cháy lập lòe, dãy phòng học như đang tan chảy, bóng người trên hành lang cũng đang tan chảy, dường như chính anh cũng tan vào trong đó.
Kết thúc bữa ăn, anh lập tức quay lại bệnh viện.
Khi anh đến nơi, bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng bệnh. Lục Trạch Minh gật đầu chào rồi đẩy cửa bước vào, thấy Lục Tân Dân đang mặc đồ ngủ, ngồi trên sofa trong phòng bệnh.
Anh đi đến pha trà, trong lúc rót nước nóng, chợt nghe ông nhắc đến Dương Huyên, hỏi anh có biết tình hình gần đây của anh ta không.
Đã lâu không nghe đến cái tên này, động tác trên tay anh hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh chỉ đáp: “Không rõ lắm ạ.”
“Nghe nói nó sắp kết hôn rồi.”
Ngay giây tiếp theo, nước trà trong tay anh tràn ra ngoài.
Ánh mắt Lục Tân Dân cũng theo đó mà nhìn sang.
Lục Trạch Minh thản nhiên lau sạch nước trà: “Là anh ta chủ động liên lạc với ông à?”
Lục Tân Dân hừ lạnh một tiếng: “Nó mà có cái tâm đó sao?”
Đến khi hoàn hồn lại, Lục Trạch Minh mới phát hiện mình đã ra khỏi bệnh viện từ lúc nào. Anh đang đứng bên bồn hoa trước cổng bệnh viện, bên cạnh có một người đàn ông vừa hút thuốc vừa gọi điện, đốm lửa đỏ nơi đầu ngón tay lập lòe trong màn đêm.
Đêm thu ở Hà Thành quá đỗi mát mẻ, thậm chí phảng phất một chút tiêu điều.
Lục Trạch Minh đưa tay sờ túi áo, lúc này mới nhận ra tim mình đang đập dồn dập.
Anh vốn không có thói quen xem Moments của người khác, nhưng lần này lại mở ra, kéo xuống đọc hết bài này đến bài khác, đủ loại nội dung lộn xộn chẳng ra đâu vào đâu. Không tìm được gì, anh lại vào danh sách liên hệ để tìm.
Không biết nên nói là may hay không may, người kia không đặt chế độ chỉ hiển thị ba ngày gần nhất. Kéo xuống không bao lâu, anh đã thấy một bài đăng về ảnh cầu hôn.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ánh mắt thất thần.
Người đàn ông bên cạnh hút thuốc xong, tiến lại gần, đưa cho anh một điếu: “Anh bạn, hút không?”
Ban đầu, người kia còn định vỗ vai anh, nhưng khi đến gần nhìn rõ bộ dạng chỉnh tề của anh: Com-lê phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn thì động tác bỗng khựng lại.
Nhưng Lục Trạch Minh vẫn đưa tay nhận lấy.
Người nọ giúp anh châm thuốc, anh khẽ gật đầu cảm ơn.
Thật ra anh không thường hút thuốc, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay mà không hề động đến. Khói xanh lững lờ bay lên, người đàn ông bên cạnh vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của anh.
Lục Trạch Minh lặng lẽ nhét điện thoại lại vào túi áo, nhưng người kia thì đã mở miệng nói chuyện, bắt đầu kể lể về mối tình đầu đã phụ bạc mình, cuối cùng theo chồng xa xứ, để lại anh ta trắng tay cả tình lẫn tiền.
Lục Trạch Minh nghe mà không mấy kiên nhẫn. Đợi đến khi điếu thuốc cháy hết, anh dập tắt rồi thản nhiên ngắt lời, nói lời tạm biệt.
Anh bây giờ chỉ muốn đi uống rượu nên đã rủ hai người bạn nam thời cấp ba từng có chút giao tình.
“Hiếm khi được cậu hẹn đấy.” Một trong hai người rất vui vẻ. “Tối nay để tôi mời.”
Lục Trạch Minh lắc đầu từ chối, đặt ly rượu xuống bàn, đột nhiên hỏi: “Vưu Tư Gia, hai cậu còn nhớ không?”
“Cô nàng có đôi mắt tròn tròn ấy à? Hồi cấp ba tham gia cả đống hạng mục trong hội thao ấy, cậu ấy khá thú vị.”
Người còn lại hỏi thẳng thừng: “Hai cậu hồi đó có phải từng hẹn hò không?”
Lục Trạch Minh không trả lời, lại rót thêm một ly rượu, mãi mới chậm rãi mở miệng: “Cậu ấy sắp kết hôn rồi.”
Hai người đối diện chợt hiểu ra: “À, chuyện bình thường thôi, hồi cậu ở nước ngoài, lớp mình có một bạn làm cán sự thể dục cũng cưới rồi… Cậu ấy có hỏi cậu tiền mừng không?”
Lục Trạch Minh nhếch mép cười giễu cợt, sau đó ngẩng lên: “Có thông báo cho hai cậu không?”
“Không, lâu rồi không gặp.” Đối phương suy nghĩ một chút. “Lần cuối tôi thấy cậu ấy chắc là buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm nhất.”
Lục Trạch Minh dốc cạn ly rượu, chỉ còn lại những viên đá lăn lóc trong cốc.
Anh cũng đã rất lâu rồi không gặp cô.
Tính từ lần cuối cùng anh gặp cô đã gần bốn năm rồi.
Khi đó, Lục Trạch Minh sắp ra nước ngoài, trước khi đi anh đã ghé qua Hải Thành, đúng lúc Đại học H tổ chức lễ tốt nghiệp.
Từ xa, cách mấy bước chân, anh trông thấy Vưu Tư Gia mặc lễ phục tốt nghiệp, ríu rít cười nói, ôm bó hoa chụp ảnh. Bên cạnh cô là một người đàn ông quen mặt.
Đã có người tặng hoa cho cô rồi, vậy anh cũng không cần phải tặng nữa.
Lần gặp trước đó nữa là ở Hà Thành, anh theo Lục Tân Dân đi gặp khách, khi rẽ qua cầu thang thì tình cờ ngẩng đầu bắt gặp cô.
Cô đi cùng các bậc trưởng bối, hoàn toàn không hay biết đến sự có mặt của anh.
Sau đó, anh gặp Dương Huyên trong nhà vệ sinh. Đối phương vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, thậm chí còn không quên hỏi thăm tình hình của anh.
Lục Trạch Minh nhìn chăm chú vào Dương Huyên qua gương, trên gương mặt lẫn giọng điệu của anh ta không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, nhưng mỗi khi đối diện với Dương Huyên, anh luôn có cảm giác căng thẳng và bực bội.
Lần gặp trước nữa chắc là vào kỳ nghỉ đông năm nhất đại học. Khi đó, anh tặng cô một sợi dây chuyền, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị gửi trả lại…
Vừa hồi tưởng vừa uống rượu, cuối cùng anh uống đến mức mất ý thức. Đến khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà. Dư âm của cơn say khiến đầu anh đau như búa bổ.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi xuống lầu, trông thấy Sư Văn Thục đang ngồi trên ghế sô pha. Bà liếc mắt nhìn anh, rồi gọi dì Trần mang nước mật ong ra.
Uống được hai ngụm, anh liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đầu óc dần tỉnh táo lại.
Bây giờ mặt trời đã lên cao, Lục Trạch Minh mới kéo ghế ra, ngồi xuống bàn ăn, từ tốn dùng bữa sáng.
Đợi anh ăn xong từng miếng nhỏ, Sư Văn Thục mới lên tiếng: “Hôm qua nói chuyện thế nào rồi?”
Lục Trạch Minh khựng lại: “Chuyện gì cơ?”
“Với Nghiên Nghiên ấy.”
Cơn khó chịu trong người vẫn chưa dịu bớt, anh cau mày: “Ai—”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã dừng lại, sau đó đổi giọng: “Cũng bình thường.”
“Vậy mấy ngày nữa con hẹn gặp con bé thêm lần nữa đi?”
“Con đã nghe lời mẹ đi gặp một lần rồi.” Anh cố nén sự bực bội, nhìn thẳng vào Sư Văn Thục. “Chẳng lẽ còn phải gặp nữa sao?”
Bị anh phản bác, sắc mặt Sư Văn Thục lập tức khó coi: “Hôm qua con uống say bí tỉ, phải nhờ bạn dìu về…”
Bà còn chưa nói xong, Lục Trạch Minh đã nhớ lại chuyện tối qua, sau đó đột nhiên đứng bật dậy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng đến mức Sư Văn Thục cũng phải im bặt.
Bà ngơ ngác nhìn anh đi thẳng lên lầu, chưa đầy vài phút sau đã mặc chỉnh tề bước xuống. Bà vội vàng chặn anh lại: “Trạch Minh, con đi đâu vậy?”
Anh không trả lời, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Mắt Sư Văn Thục đỏ hoe, quay sang nhìn dì Trần: “Tôi đã nói gì chứ?”
Ra khỏi nhà, anh vẫn còn nơi khác để đi.
Từ lúc về nước, anh đã nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài sống, lần này có lẽ có thể thuận nước đẩy thuyền.
Sư Văn Thục chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ. Nước mắt và những lời nói của bà khiến anh vừa đau lòng vừa nghẹt thở.
Trên xe, Lục Trạch Minh bất giác nhớ lại lần đầu tiên anh cãi nhau với bà, đó là hồi tiểu học.
Tan học về nhà, vì hai bạn bàn trước đùa nghịch mà bàn ghế đổ nghiêng, cánh tay anh cũng bị trầy xước, sách vở dính đầy bụi bẩn.
Sư Văn Thục nghi ngờ anh bị bắt nạt, muốn đến trường làm rõ chuyện.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy mất mặt, dù thủ phạm thật sự là cô bé tóc nấm ngồi phía trước.
Nhưng càng che giấu, Sư Văn Thục lại càng làm lớn chuyện. Anh đứng trên cầu thang, nhìn cô bị bố mẹ trách mắng, cúi đầu ủ rũ, bộ dạng chật vật chẳng khác nào lần đầu tiên anh thấy cô bé đó ngã nhào xuống đất.
Trước đó, anh chưa từng gặp cô gái nào như vậy.
Quê mùa, nói chuyện mang giọng địa phương, bị bạn nam cùng bàn bắt nạt liền lập tức phản đòn như một quả pháo nhỏ. Ngày nào cũng vui vẻ không biết vì điều gì, ngốc nghếch, nâng niu viên bi thủy tinh của mình như báu vật, cẩn thận cất trong cặp sách, nhưng lại hào phóng chia sẻ với các bạn khác. Thế nhưng anh từng tận mắt thấy có người lén vứt viên bi của cô sau giờ tan học.
Không ai trân trọng báu vật của cô. Nhưng cô cũng chưa bao giờ chia cho anh.
Cứ thế, anh lái xe không mục đích suốt cả buổi chiều, cuối cùng dừng lại trước cổng ngôi trường cũ.
Hôm nay là cuối tuần, trường không có lớp. Anh chào hỏi bác bảo vệ rồi lái xe thẳng vào trong.
Anh quay lại khu phòng học ngày trước, men theo cầu thang chính giữa đi lên. Ánh sáng phản chiếu trên những khung cửa kính đóng chặt, tạo thành những quầng sáng lấp lánh.
Lục Trạch Minh lại đứng trên hành lang ngày ấy, theo thói quen nhìn về phía dãy hành lang nối liền hai khu nhà. Trước đây rất lâu, luôn có một người đứng đó ngắm hoàng hôn.
Thực ra anh đã từng thấy rất nhiều cảnh hoàng hôn đẹp.
Những ngày du học ở Mỹ, cùng bạn bè lái xe dọc theo quốc lộ hướng đến California, cả bầu trời như chìm trong sắc hồng mộng ảo. Anh cũng từng đến sa mạc, tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời đỏ rực chìm xuống sau những dòng sông dài.
Nhưng nghĩ lại thì thật kỳ lạ, mỗi khi chứng kiến những cảnh sắc rực rỡ ấy, anh lại nhớ đến những khoảnh khắc tưởng như chẳng liên quan gì—
Tan học lớp bổ túc, anh thong thả đạp chiếc xe địa hình, phía trước có người ngân nga một giai điệu không rõ là bài gì. Dưới ánh tà dương của ngày xuân, có kẻ ngốc nghếch tung chiếc cặp chưa kéo khóa lên cao, để sách vở rơi xuống, phủ đầy lên đầu lên mặt…
Còn có những ngày tháng ồn ào của thời trung học.
Ánh nắng hoàng hôn phủ kín cả tầng lầu. Qua khoảng không giữa hai tòa nhà, anh vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn sang phía đối diện.
Dưới ánh sáng chói chang màu vàng rực rỡ, anh khẽ nheo mắt. Không biết bao nhiêu lần, anh đã chân thành tin rằng ánh mắt đối diện cũng đang hướng về mình.
Lục Trạch Minh chống tay lên lan can, tiếp tục phóng tầm mắt ra xa.
Chưa đầy hai phút sau, khi mặt trời vẫn chưa kịp lặn, anh đã nhẹ cúi đầu, xoay người rời đi.
Dù có quay lại chốn xưa bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng thể tái hiện dù chỉ một chút rung động và rực rỡ của ký ức năm nào.
Những hoàng hôn ấy, những cảnh sắc ấy, chỉ thuộc về khoảnh khắc đó, thời khắc đó.
Trước kia anh chưa từng gặp, sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook