Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 925: Lính mới đến báo cáo

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Cảm ơn.” Đường Vũ Lân nở một nụ cười ôn hòa, vẻ mặt chân thành cảm ơn nữ sĩ quan đó. Vẻ ngoài của hắn vốn đã vô cùng tuấn tú, lại thêm nụ cười tỏa nắng, đương nhiên là rất dễ có được thiện cảm của người khác.

Trung úy đứng dậy, nói: “Đi theo ta đi, đã lâu không có người mới đến rồi. Cậu nhóc đẹp trai, ta buộc phải nhắc nhở ngươi một câu, dù ngươi đến từ đâu, có xuất thân như thế nào, cũng tuyệt đối đừng tự cao tự đại. Quân đoàn Huyết Thần không phải là đội quân bình thường, những người có thể được tiến cử đến nơi này, ai nấy cũng đều là anh tài cả. Nhưng chỉ có không đến một phần ba trong số đó có thể thật sự ở lại đây thôi. Ngươi là một cậu nhóc rất lễ phép, ta mong rằng ngươi có thể ở lại.”

Đường Vũ Lân nói: “Vậy hiện giờ sẽ bắt đầu bài kiểm tra luôn sao? Không cần đăng ký báo danh gì ư?”

Trung úy nói: “Không cần. Ngươi đã chứng minh được thân phận của bản thân mới được đưa đến nơi này. Mà trước khi ngươi hoàn thành bài kiểm tra, đăng ký lại càng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào. Còn về việc tại sao lại trực tiếp bắt đầu, thì lại càng đơn giản hơn. Kẻ địch sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết khi nào chúng xuất hiện.”

Sau khi nghe được câu cuối cùng của bà ấy, hai mắt Đường Vũ Lân lập tức trở nên nghiêm túc, hắn mãi mãi không bao giờ quên được cảnh tượng Sử Lai Khắc Thành bị tấn công bất ngờ.

“Người nói đúng.”

Trung úy dẫn Đường Vũ Lân ra khỏi căn phòng, đến một nơi tương tự nhà kho: “Ngươi có thể chọn bất cứ loại vũ khí nào ở đây. Nhớ kỹ, nơi ngươi sẽ đi vào kiểm tra sắp tới đây, không thể sử dụng hồn lực. Vậy nên, ngươi chỉ có thể dựa vào cơ thể của bản thân và vũ khí ở đây thôi. Vì vậy, hãy chọn một món vũ khí ngươi giỏi nhất.”

Bài kiểm tra không thể sử dụng hồn lực ư? Trong lòng Đường Vũ Lân cảm thấy kinh ngạc. Vậy thì, sức mạnh huyết mạch của mình liệu có bị ảnh hưởng không nhỉ?

Trong nhà kho, đủ các loại vũ khí bày ra trước mắt hắn, có không ít loại đều là vũ khí hồn đạo hiện đại, bao gồm súng bắn tia, đại bác hồn đạo vân vân, muốn gì có đó, đều là loại dễ dàng di chuyển phù hợp với chiến đấu cá nhân.

Trong số những loại vũ khí này, Đường Vũ Lân chỉ có thể nhận ra được một phần ba trong số đó, chỉ cần là những vũ khí hắn nhận ra được, đều là loại hắn biết dùng. Thế nhưng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Vũ Lân vẫn đi lên trước, cầm lấy một cây gậy hợp kim dài màu đen tuyền. Cho dù ngay cả sức mạnh huyết mạch cũng không thể điều động được, điều hắn tự tin nhất vẫn là sức mạnh của bản thân mình. Còn về những vũ khí hồn đạo chiến đấu từ xa, mặc dù hắn biết dùng, nhưng tuyệt đối không được tính là giỏi. Nếu như là cơ giáp, cũng vẫn có thể tấn công từ xa.

Thấy hắn chọn một cây gậy dài, Trung úy hơi nhướng mày, trong mắt lại hiện lên vẻ tiếc nuối.

“Ngươi vẫn lựa chọn kiêu ngạo. Đi theo ta.” Giọng điều bà ấy có chút lạnh lùng, nhưng cũng không nói thêm gì nhiều. Trung úy dẫn hắn rời khỏi nhà kho, đến một tòa nhà vô cùng lớn ở trung tâm doanh trại.

Đỉnh của toà nhà này có hình nón, là tòa nhà cao nhất của cả doanh trại với chiều cao khoảng tầm năm mươi mét. Sau khi đi vào từ một cánh cửa mặt bên, cuối cùng Đường Vũ Lân cũng nhìn thấy những binh sĩ khác.

Bên trong có mấy chục người, đều mặc quân phục màu trắng. Quân phục rất đẹp, trước ngực có một dấu ấn Tuyết Thần Điêu giống với hình được in trên thư giới thiệu hắn mang theo. Không có ai chú ý đến Đường Vũ Lân được Trung úy dẫn vào. Nhưng Đường Vũ Lân lại phát hiện ra, quân hiệu trên vai những người này đều chứng tỏ bọn họ là sĩ quan, cấp bậc thấp nhất cũng là Thiếu úy. Không hề có một binh nhì nào ở đây cả.

Chẳng lẽ nơi này là bộ chỉ huy của quân đoàn Huyết Thần ư?

Trung úy dẫn Đường Vũ Lân đi đến một chiếc thang máy gần đó, cửa thang máy mở ra, hai người vừa mới bước vào, bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Chờ một chút.”

Giọng nói đó vừa vang lên, ngay sau đó lại có một người nữa đi vào trong thang máy.

Hai mắt Đường Vũ Lân sáng lên, người đi vào là một nữ quân nhân, trên vai gài quân hàm Thiếu tá, chính là nữ Thiếu tá đã dẫn Đường Vũ Lân vào trong doanh trại trước đó. Lúc này nàng ta đã cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề, chỉ mặc một bộ quân phục màu trắng, quân phục màu trắng phẳng phiu, không có nếp nhăn nào, dưới quân hàm màu vàng trên vai, trông nàng ta rất oai phong.

“Thiếu tá!” Trung úy lập tức chào theo nghi thức quân đội với nàng ta, nữ Thiếu tá cũng vỗ ngực của mình. Thế nhưng, động tác này thật sự không phù hợp với phụ nữ. Vóc dáng nàng ta mảnh khảnh, cao ráo, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại có thêm vẻ oai phong tuấn tú mà những cô gái bình thường khác không có. Thế nhưng tất cả những điều này đều không ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của nàng ta. Khi nàng ta dùng tay phải vỗ ngực, đương nhiên sẽ xuất hiện một hồi rung lắc dao động. Đường Vũ Lân thấy vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.

“Bài kiểm tra của hắn sẽ do ta phụ trách. Ngươi quay trở về đi.” Thiếu tá trầm giọng nói.

Trung úy sửng sốt: “Ngài đích thân phụ trách ư?”

Thiếu tá gật đầu: “Đúng thế, ta đã xem quá trình sau khi hắn vào núi. Vậy nên, bài kiểm tra của hắn, sẽ do ta phụ trách.”

“Vâng!” Trung úy lại một lần nữa hành lễ chào, sải bước đi ra khỏi thang máy. Cửa thang máy đóng lại, dựa vào cảm giác của mình, Đường Vũ Lân có thể cảm nhận được là thang máy đang đi xuống. Ở trong không gian kín nhỏ hẹp này, chỉ còn lại hắn và vị nữ Thiếu tá kia.

Đường Vũ Lân ho khan một tiếng: “Xin chào Thiếu tá, ta tên Đường Vũ Lân.” “Gọi ta là trưởng quan.” Nữ Thiếu tá lạnh lùng nói.

“Vâng, chào trưởng quan.” Đường Vũ Lân vội vàng sửa lại. “Đứng nghiêm.” Nữ Thiếu tá hô lên.

Đường Vũ Lân giật mình, sau đó đứng thẳng người lên, hắn thật sự vẫn chưa quen với giọng điệu ra lệnh của đối phương, nhưng nhớ đến những lời vị Trung úy kia nói trước đó, hắn đành cố chịu đựng.

Nữ Thiếu tá không nói thêm gì nữa, lại càng không có ý định tự giới thiệu bản thân. Một lúc sau, thang máy vang lên một tiếng “ting”, cửa thang máy lại mở ra. Sau khi ra khỏi thang máy là một hành lang bằng kim loại, đi dọc theo hành lang vào trong, sau khi rẽ trái, Thiếu tá dẫn Đường Vũ Lân đi vào trong một căn phòng. Sau khi đi vào trong phòng, trên mặt Đường Vũ Lân bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nơi này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đây là...

Sao trông giống với lối vào Thăng Linh Đài trong Truyền Linh Tháp thế? Hơn nữa còn là Thăng Linh Đài trung cấp nữa, từng tấm kính đặt ở xung quanh căn phòng, có to có nhỏ, đều được dựng thẳng đứng.

Thiếu tá bước đến bàn điều khiển và bắt đầu thao tác. Tay của nàng ta rất nhanh, có thể nhìn thấy bàn tay nàng ta lướt nhanh trên bàn phím, vang lên một loạt tiếng gõ rõ ràng.

Hai tấm kính từ từ mở ra, các máy móc thiết bị trong cả căn phòng cũng theo đó sáng lên.

“Đã từng đến Thăng Linh Đài chưa?” Thiếu ta quay người lại hỏi Đường Vũ Lân. “Đã từng đến rồi.” Đường Vũ Lân thành thật trả lời.

Thiếu tá gật đầu nói: “Bài kiểm tra chút nữa của ngươi cũng tương tự với Thăng Linh Đài, nhiệm vụ của ngươi cũng rất đơn giản, bảo vệ ta ở trong đó, cho đến khi kết thúc bài kiểm tra.”

“Được.” Đường Vũ Lân gật đầu, đi về phía một trong số những tấm kính.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thiếu tá hơi nheo mắt lại, sau đó nhanh chóng đi theo: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, trong đó không thể sử dụng hồn lực, chỉ có thể sử dụng vũ khí ở trong tay ngươi. Đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Trước đó Thiếu úy cũng đã nhắc nhở hắn rồi. Đồng thời, trong lòng Đường Vũ Lân cũng đưa ra được phán đoán sơ bộ nhất về lần kiểm tra đánh giá này. Nó tương tự với Thăng Linh Đài, nhưng lại không thể sử dụng hồn lực khi ở trong đó, chỉ có thể dựa vào năng lực thể chất và phản ứng của bản thân để chiến đấu.

Sau khi đi vào trong tấm kính, tấm kính dần dần khép lại, từng mảnh kim loại được gắn trực tiếp vào cơ thể hắn, sau lưng có một chiếc vòng kim loại để cố định cơ thể, xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Đường Vũ Lân đã rất lâu không đi Thăng Linh Đài rồi, hai mắt hắn nhắm lại, âm thầm cảm nhận sự thay đổi của tất cả mọi thứ xung quanh. Cảm giác đau râm ran truyền đến từ tứ chi xương cốt, cuối cùng tập trung lại ở trong não, cơ thể hắn chấn động liên tục, đại não trống rỗng.

Đường Vũ Lân có thể mơ hồ cảm nhận được sự kích thích của dòng điện, sự thay đổi dao động của số liệu, còn có cả sự dao động của năng lượng không gian.

Đây là những thứ mà trước đây hắn không thể cảm nhận được. Bởi vì hiện giờ tinh thần lực của hắn đã đạt đến mức độ Linh Uyên cảnh, nên mới có cảm giác chân thực như vậy.

Không còn cảm giác khó chịu nữa, khi hắn lại một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện bản thân mình đã xuất hiện ở một bãi tuyết, trên tay cầm chiếc gậy kim loại mình đã chọn. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là khi nhìn bốn phía xung quanh, ở cách đó không xa, dường như chính là doanh trại hắn đã từng đến trước đó.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương