Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 922: Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: “Không được! Với tình hình hiện giờ của nàng, ta không thể nào đưa nàng đến đó được. Nghe phó điện chủ nói, quân đội của sơn mạch Thiên Tận, là tập thể nghiêm khắc nhất, cũng thần bí nhất đại lục. Ta sợ dẫn nàng qua đó sẽ gặp phải nguy hiểm. Nàng ở lại nơi này trước, nếu như bên đó cũng có nơi thích hợp cho nàng ở, ta sẽ đón nàng qua đó, có được không?”
Dẫn theo Cổ Nguyệt Na nhiều ngày như vậy, nàng vẫn có năng lực sinh tồn cơ bản. Chỉ có duy nhất một vấn đề, đó là nàng quá đẹp, điều này khiến Đường Vũ Lân có chút không yên tâm. Bởi vì, dọc đường đi trước đó, hắn còn cố ý mua một vài công cụ, làm cho nàng một chiếc mặt nạ. Che đi vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, lại thêm nhuộm tóc đen, đã không thu hút sự chú ý của người khác mấy nữa.
Cổ Nguyệt Na cúi đầu, mỗi khi nàng bất mãn đều sẽ làm như vậy. Đường Vũ Lân đương nhiên sẽ mềm lòng dỗ dành nàng. Đây đã là biện pháp tối nhất Cổ Nguyệt Na dùng để đối phó với Đường Vũ Lân rồi.
“Ngoan nào. Lần này thật sự không được. Ôi, nàng ngửi thử xem, mùi thịt nướng.” Hai mắt Đường Vũ Lân bỗng sáng lên, khẽ chạm vào người Cổ Nguyệt Na. “Đâu cơ, đâu cơ?” Quả nhiên, thiếu nữ thích ăn hàng lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn. Ở trong sa mạc ăn lương khô mấy ngày trời đã khiến nàng rất không hài lòng rồi.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã tìm thấy một quán thịt nướng chính tông ở trong bồn địa Liệt Hỏa. Những tảng thịt nướng lớn, kết hợp với rượu trái cây được người dân địa phương ủ khiến người ta ăn ngon lành.
Kĩ thuật nướng thịt của quán cũng rất tuyệt vời, ngoài giòn trong mềm, chẳng những ngập hương thơm, mà còn giữ được nước thịt trong quá trình nướng thịt một cách hoàn hảo. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt Na đều ăn rất đã nghiền.
Mặc dù hiện giờ Đường Vũ Lân đã không còn cần quá nhiều thức ăn để duy trì sức mạnh huyết mạch của mình nữa, nhưng là một kẻ ăn hàng lâu năm, khả năng tiêu hóa của hắn vẫn rất mạnh. Cuối cùng, hai người ăn hết thức ăn dành cho năm người mới dừng lại.
“Cổ Nguyệt, nàng nhìn đi, trong bồn địa Liệt Hỏa này có rất nhiều đồ ăn ngon. Nàng ở lại đây, mỗi ngày đều có thể được ăn thịt nướng. Nếu như đi theo ta đến sơn mạch Thiên Tận, e là sẽ chỉ có thể ngày ngày ăn lương khô như ở trong sa mạc thôi. Nàng ăn cũng không ngon miệng, ta cũng cảm thấy đau lòng. Ngoan ngoãn nghe lời, ở lại nơi này nhé, có được không?”
Khó khăn lắm mới thuyết phục được Cổ Nguyệt Na đồng ý, tiếp theo, Đường Vũ Lân bèn tìm một chỗ ở cho nàng. Hiện giờ hắn cũng không thiếu tiền, trực tiếp tìm khách sạn tốt nhất cho Cổ Nguyệt Na, đặt phòng ba tháng.
Khách sạn đầy đủ tiện nghi, cần gì có đó, hắn để lại cho nàng đủ tiền, lại dẫn theo cô sống hai ngày ở đây, để nàng thích nghi được với cuộc sống nơi đây. Lúc này Đường Vũ Lân mới rời đi, lái chiến xa Đường Môn, đi thẳng đến sơn mạch Thiên Tận.
Cảm giác lái xe một mình thật sự không tốt chút nào. Mới lái được chưa đến trăm kilomet, trong lòng hắn đã có hơn mười lần muốn quay lại đón Cổ Nguyệt Na rồi. Dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, khó khăn lắm hắn mới kiềm chế lại được suy nghĩ đó trong lòng mình.
“Bíp bíp!” Máy liên lạc hồn đạo vang lên. Đây là máy liên lạc Đường Vũ Lân mới mua ở trong bồn địa Liệt Hỏa, máy liên lạc ban đầu vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy.
“Sao thế Cổ Nguyệt?” Đường Vũ Lân không cần nhìn cũng biết là nàng, bởi vì chỉ có một mình nàng biết được số này.
“Cha, con nhớ người rồi.” Trong giọng nói của Cổ Nguyệt Na rõ ràng có lẫn cả tiếng khóc.
“Cổ Nguyệt ngoan, ta sẽ trở về nhanh thôi. Bình thường nàng minh tưởng nhiều vào, thấp thu năng lượng của kỳ nhung thông thiên cúc, sớm ngày khôi phục. Nếu như nhớ ta thì cứ gọi điện cho ta, trước khi ta trở về, cũng sẽ gọi điện cho nàng, có được không?”
“Ừm.” Giọng nói của Cổ Nguyệt Na dường như càng nghẹn ngào hơn. “Được rồi, giờ ta sẽ trở về. Nàng chờ ta.” Không thể chịu nổi nữa rồi.
Đường Vũ Lân quay đầu xe, quay trở lại bồn địa Liệt Hỏa, mới dừng xe trước cửa khách sạn, vừa mới xuống xe, cơ thể mảnh khảnh của Cổ Nguyệt Na đã lao vào trong lòng hắn.
Nàng không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy hắn.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy trái tim mình như tan chảy, sao hắn có thể nỡ bỏ nàng lại được? Trong chốc lát, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
“Cha, người đi đi. Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Cổ Nguyệt Na bỗng ngẩng đầu lên, kiên định nói.
Đường Vũ Lân sửng sốt.
Thế nhưng Cổ Nguyệt Na lại mỉm cười với hắn, nhón chân thơm lên má hắn, đẩy hắn lên xe: “Sớm quay lại thăm con nhé.”
Đường Vũ Lân ngây ngẩn cả người, nhìn Cổ Nguyệt Na đang tươi cười, không nói nên lời: “Cổ Nguyệt, hay là...”
“Cha mau đi đi. Con sẽ trưởng thành, con sẽ ngoan ngoãn chờ người quay trở về.” Cổ Nguyệt Na đẩy hắn lên xe, sau đó vẫy tay với hắn.
Nhưng Đường Vũ Lân lại không khống chế được cảm xúc trong lòng mình: “Hay là, nàng...”
Cổ Nguyệt Na mỉm cười giúp hắn đóng cửa xe lại: “Cha chịu trở về, đã chứng tỏ con rất quan trọng! Người mau đi đi, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Đường Vũ Lân lập tức bật cười, cuối cùng cũng có chút yên tâm hơn. Xe chậm rãi lái đi, nhưng thỉnh thoảng khi hắn nhìn vào gương, vẫn nhìn thấy nàng đứng đó vẫy tay với hắn. Trái tim hắn được bao bọc bởi tình yêu.
Điều kiện ở sơn mạch Thiên Tận gian khổ lắm sao? Vậy thì có sao chứ? Nàng sẽ đợi hắn.
Ôm cua, tăng tốc, Đường Vũ lân lao thẳng về phía sơn mạch Thiên Tận với tinh thần chiến đấu cao độ.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của chiến xa nữa, cánh tay đang vẫy của Cổ Nguyệt Na mới dừng lại giữa không trung, nước mắt lập tức chảy xuống, mặt nàng đẫm nước mắt.
“Tiểu muội muội, sao muội lại khóc thế?” Một giọng nói lưu manh vang lên bên cạnh nàng. Một thanh niên da ngăm đen mặc y phục hở nửa vai đi tới gần nàng. “Cút!” Cổ Nguyệt Na bỗng hô lớn.
Cả người thanh niên đó bỗng run lên, dường như hắn ta nhìn thấy được điều gì đó vô cùng đáng sợ từ trong đôi mắt nàng, khuôn mặt vốn ngăm đen bỗng tái nhợt, quay người bỏ chạy.
Trong đôi mắt tím trong trẻo đó, con ngươi thẳng đứng dần dần co lại, trở về hình dạng ban đầu.
...
Kinh ngạc, khi nhìn thấy phong cảnh ở nơi xa, trong lòng Đường Vũ Lân chỉ có kinh ngạc.
Đó là một đỉnh núi trắng tuyết nhấp nhô trải dài vô tận, càng về phía xa lại càng cao hơn, có đến khi đâm thẳng lên những đám mây trời.
Mặt trời như thể ở gần với mặt đất hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Với năng lực phòng ngự của Đường Vũ Lân, cũng vẫn có thể cảm nhận được nguyên tố quang ở nơi này quá nồng, sẽ có một vài ảnh hưởng tiêu cực đối với cơ thể. Thế nhưng, với cường độ cơ thể của hắn thì hiển nhiên là không cần phải quan tâm đến những điều này.
Phía trước đã không còn đường nữa rồi, mà nơi hắn muốn đến, buộc phải đi vào trong núi tuyết này mới được.
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân gặp phải địa hình như vậy, nơi này không khí loãng, cũng chẳng có mấy người. Thế nhưng cảnh tượng đẹp đẽ của tự nhiên lại khiến hắn không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Hắn quay đầu lại nhìn, nơi bản thân hắn đi qua vẫn ngập tràn một sắc xanh, thế nhưng quay người lại, tương lai của hắn lại bị tuyết trắng che phủ.
Mà hắn đứng ở nơi đây, lại giống như một giọt nước trong đại dương, trông vô cùng nhỏ bé. Đây chính là vẻ đẹp của tự nhiên! Thiên nhiên đẹp đẽ như vậy, sao có thể bị phá hoại được chứ.
Tự Nhiên Chi Chủng giữa hai lông mày hắn khẽ run lên một chút, như thể đang đáp lại dao động trong lòng hắn. Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, sải bước đi về phía núi tuyết phía trước. Đồng thời hắn còn lấy ra hệ thống định vị Đa Tình Đấu La đặc biệt tặng cho hắn, khởi động nó.
Hệ thống định vị này chỉ có thể dùng cho điểm đến mà hắn đang tìm kiếm. Sau khi hắn ra khỏi bồn địa Liệt Hỏa, thì đã khởi động nó, dựa vào sự chỉ dẫn của nó để đến được nơi này. Mà hiện giờ nơi hệ thống định vị chỉ, chính là ở trong núi tuyết.
Nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp, Đường Vũ Lân chỉ mặc một bộ đồ mỏng, bước chân nhanh nhẹn vững vàng, vòng xoáy huyết mạch trong cơ thể tự nhiên chuyển động, xua tan cái lạnh bên ngoài cơ thể.
Hắn nhanh chóng đi vào trong phạm vi của núi tuyết, đường đi bắt đầu trở nên khó đi hơn, nhưng hắn vẫn chưa giải phóng chiến giáp. Đa Tình Đấu La từng dặn dò hắn, đi đến nơi này, trước tiên phải khiến bản thân trông giống một người bình thường đã. Bởi vì mỗi một người đến đây gia nhập quân đội, đều buộc phải đi qua con đường này bằng hai chân của mình, dù là hồn sư phi hành cũng không ngoại lệ, đây là quy tắc. Thậm chí còn không được sử dụng võ hồn, nếu không thì sẽ bị loại.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook