Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 45: Bắt địch phải bắt vua
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Địa Ngưu không nói gì, chỉ liếc nhìn những người còn sống sót, sau đó có chút không vui nói: “Mỗi người được mười chín “Đạo”, trò chơi kết thúc. Hãy lần lượt tiến lên để nhận "Đạo" của mình. "
Tiểu Nhãn Kính nhìn vết thương của Trương Sơn, không khỏi đổ mồ hôi lạnh: "Trương Sơn... Anh thật sự không sao chứ?"
“Lão tử tất nhiên là không sao rồi." Trương Sơn mỉm cười vỗ đầu Tiểu Nhãn Kính, "Bên đó, các ngươi thế nào? Tôi cảm thấy ngươi và Lão Lữ đều có tinh thần khá tốt nha."
"A...!" Tiểu Kính bỗng nhiên kêu lên: "Trương Sơn, nói đến Lão Lữ, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng..."
Lúc này Lão Lữ lo lắng đến gần Trương Sơn, nhảy múa nói: “Đúng, đúng, đúng! Ngươi phải làm chủ cho ta!"
“Làm chủ cái gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy ba người đang thì thầm với nhau, sắc mặt Tề Hạ tối sầm lại, sau đó quay đầu hỏi Lâm Cầm: “Bên chỗ hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Cầm hít một hơi thật sâu và nói: "Thành thật mà nói, tôi nghĩ bọn tôi chết chắc rồi…”
"Đúng vậy..." Điềm Điềm ở một bên cũng nói: "Khi con gấu đen xuất hiện, tôi và Lâm Cầm sợ đến mức đứng không vững."
"Sau đó thì sao?" Kiều Gia Kính hỏi.
“Sau đó…” Lâm Cầm chớp mắt, trầm ngâm nói: “Tôi chỉ nhớ người đàn ông tên Trương Sơn Shan đã hét lên một tiếng: “Các người tránh ra”, sau đó giơ tấm sắt lên, một mình đánh nhau với con gấu đen. "
"Cái gì?!" Tề Hạ và Kiều Gia Kính đồng thanh hét lên.
“Chúng tôi căn bản không dám nhìn…” Lâm Cầm nói, “Thật sự rất khốc liệt, người đàn ông đó dùng tấm sắt hạ gục con gấu đen, hắn đè lên người con gấu đen, sau đó cưỡi lên tấm sắt và tấn công liên tục vào đầu nó, đầu của con gấu đen toàn máu là máu…”
“U là trời… Đây thật sự là một kẻ hủy diệt..." Kiều Gia Kính nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đàn ông to lớn đó đáng gờm nha."
"Hắn ta dường như biết điểm yếu của con gấu đen. Trước khi trò chơi kết thúc, con gấu đen đã bị đánh đến mức cha mẹ không thể nhận ra được. Mũi nó bị gãy, răng cũng bị rơi đầy đất..." Lâm Cầm nói.
Điềm Điềm cũng nói thêm: “Nhưng bản thân Trương Sơn cũng không khá hơn là mấy. Con gấu đen đã cố gắng chống trả trước khi chết, nó nhấc bổng tấm sắt lên rồi dùng móng vuốt cào vào anh ta, cho đến khi người anh ta đầy máu. May mắn thay, là chưa đầy một phút con gấu đen đã chết. Cũng nhờ có anh ấy mà những người còn lại đều ổn cả…”
Tề Hạ không khỏi cau mày sau khi nghe những điều này. Chẳng trách Điềm Điềm và Lâm Cầm lại cho rằng bọn họ không thể tự mình thắng được trò chơi này.
Hóa ra là không có ai trong trò chơi này sử dụng phương pháp giống như họ để vượt qua bài kiểm tra. Thay vào đó, bên phía hai người kia đã có người sử dụng tấm sắt nặng kia làm vũ khí và chiến đấu tay đôi với con gấu đen.
“Nếu như vậy... tại sao hai người mãi vẫn không tới đây vậy?" Kiều Gia Kính hỏi, “Trò chơi đã thúc được ba, bốn phút rồi thì hai người các cậu mới quay lại. Tôi và tên lừa đảo đều nghĩ có lẽ phải chuẩn bị tang lễ cho hai người các cô rồi đó.”
“Điều càng đáng sợ hơn là…” Lâm Cầm mím môi, cúi đầu nói: “Sau khi tên đại hán kia đánh chết con gấu đen, hắn đột nhiên nói: “Tôi đã mấy ngày không ăn gì rồi, chân gấu cũng là món không tồi đấy." Thế là hắn ta ra lệnh cho chúng tôi dùng tấm sắt để bẻ gãy hai cẳng tay của con gấu đen..."
“Cho nên hai cái cẳng tay gấu kia là…" Kiều Gia Kính còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên nhìn thấy tên đại hán kia cùng Tiểu Nhãn Kính và Lão Lữ, ba người đó đang đi thẳng về phía bên này.
Cả ba người đều đeo túi vải nhỏ bên thắt lưng, dường như họ đã nhận được “Đạo” của riêng mình.
Người đàn ông to lớn đi đầu có sắc mặt lạnh lùng, không ngừng nhìn chằm chằm vào Tề Hạ, có vẻ như hắn không hề có ý tốt gì cả.
“Ây dô…" Kiều Gia Kính bỗng nhiên nhớ tới “thỏa thuận” của Tề Hạ cùng với Tiểu Nhãn Kính, liền biết có chuyện không ổn, “Tên lừa đảo, nên làm gì đây?”
“Hiệu ứng Matthew…” Tề Hạ lẩm bẩm một mình, “Nếu có, hãy cho hắn ta gấp đôi, khiến hắn ta trở nên thừa thãi. Nếu không có, thì phải lấy đi tất cả những gì hắn ta có.”
“Ý gì vậy?”
Tề Hạ không nói gì, cúi đầu bình tĩnh nhìn hoàn cảnh nơi này. Hắn kéo một chiếc ghế đến trước mặt để đảm bảo rằng mình đã tách ra khỏi đối phương.
Có ba chiếc ghế bên cạnh hắn. Hắn quan sát kỹ và thấy rằng một trong những chiếc ghế được đặt ở nơi mà hắn có thể dễ dàng với tới. Chân của nó gần như bị gãy, khiến nó trở thành một vũ khí tuyệt vời.
Người đầu trâu đứng cách đây hơn mười bước, không thể lập tức ngăn cản, Tề Hạ biết chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, hắn nhất định có thể hạ gục được Trương Sơn.
"Không thành vấn đề..." Tề Hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Sơn, "Hắn có thể giết được gấu, nhưng đáng tiếc, ta không phải gấu."
"Anh định làm gì...?" Lâm Cầm cảm thấy hơi sợ hãi.
Kiều Gia Kính cũng nhìn ba người đang đi tới với vẻ mặt nghiêm túc, rồi lại lắc đầu.
Bầu không khí trong giây lát trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Nếu tên đàn ông to lớn này thực sự “phủ đầu” đối phương thì chắc chắn đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt.
Trương Sơn đi tới chỗ Tề Hạ, trầm ngâm nhìn hắn.
Tề Hạ cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao một mét chín này.
"Ta nghe nói... ngươi cùng bằng hữu của ta có chút chuyện." Trương Sơn nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy.” Tề Hạ nói: “Ông chú đó đã dùng “Đạo” để có thể đổi lấy mạng sống ở chỗ ta.”
"Mẹ kiếp... Ngươi cho rằng ngươi là ai..." Trương Sơn vươn ngón tay út gãi tai, “Đổi lấy mạng sống từ chỗ ngươi ư, ngươi là Diêm Vương sao?"
“Biết đâu được.” Tề Hạ tiến lên một bước, đưa mình đến gần ghế hơn. “Tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Trương Sơn cau mày: "Ngươi đây là đang muốn làm gì? Không biết nói chuyện cho đàng hoàng sao?"
"Tôi có thể nói chuyện đàng hoàng hay không chủ yếu phụ thuộc vào việc các người có đưa "Đạo" cho tôi hay không. "
“Ngươi thật là phiền phức.” Tên đại hán hán cau mày, “Tôi không đưa cho anh, thì anh định làm gì tôi?”
Tiểu Nhãn Kính nghe xong liền sửng sốt, vội vàng thấp giọng nói: "Trương Sơn! Ý của ngươi là gì? Điều này khác với những anh gì đã hứa!”
“Cậu đừng có xen vào”. Trương Sơn quay người nhỏ giọng nói: "Ta tự có tính toán của mình.”
“Nếu ngươi không đưa thì tôi tự mình lấy.”
"Hả? Tên nhóc nhà ngươi chán sống rồi à?”
Trương Sơn còn chưa kịp phản ứng lại, Tề Hạ đã lập tức đá chiếc ghế dưới chân về phía trước, đánh vào đầu gối Trương Sơn.
Trương Sơn cảm thấy đau đớn, vội vàng lùi lại hai bước.
Tề Hạ lợi dụng khoảng trống này lập tức chạy về phía trước, nhặt chiếc ghế trên mặt đất lên, nắm lấy chân ghế, hắn biết Trương Sơn đang bị thương, lúc này là cơ hội tốt để hạ hắn.
“Ba mươi sáu kế, bắt địch là phải bắt vua.” Tề Hạ thầm nghĩ trong lòng, sau đó vung ghế lên.
Trương Sơn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức cúi người xuống và đưa tay ra bảo vệ đầu mình.
Giây tiếp theo, chiếc ghế lập tức vỡ tung trên tay hắn.
"Rắc!"
Mặc dù cú đánh này rất đau nhưng nó không làm tổn thương bất kỳ bộ phận quan trọng nào.
"Tiêu diệt sức mạnh, bắt giữ thủ lĩnh và giải quyết cơ thể." Tề Hạ đọc thầm lần nữa.
Trương Sơn lúc này rõ ràng là đã tức giận: “Tên nhóc nhà ngươi nghiêm túc ư?"
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng chửi rủa, thì lại phát hiện ra Tề Hạ thực ra đang cầm một chiếc chân ghế bị gãy trong tay.
Tề Hạ lợi dụng quán tính xoay người, sau đó vung chân ghế vào đầu đối phương.
Trương Sơn rõ ràng không phải là một người bình thường, hắn ta lập tức quay đầu và dùng cái trán cứng rắn của mình đập vào chiếc chân ghế gỗ.
“Rắc, rắc!”
Chân ghế lập tức bị gãy, để lại một vết đỏ trên đầu Trương Sơn.
"Thú vị đấy...!" Trương Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc nhà ngươi đã muốn giết chết ra… thế thì ta cũng sẽ không khách khí nữa!"
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook