Thập Nhật Chung Yên
Chapter 42: Cầu lợi tránh hại

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Khụ khụ..." Kiều Gia Kính nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, cảm giác nội tạng như bị đập nát.

Tiểu Nhãn Kính phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy bắt đầu dời tấm sắt đi.

“Mau tới giúp một tay đi!" Hắn hét lên với những người phụ nữ phía sau: "Nếu hai người này ngã xuống, thì tất cả chúng ta cũng sẽ phải chịu chung số phận đấy!"

Các cô gái mặc dù sợ hãi, nhưng cũng biết tình huống trước mắt khẩn cấp. Mọi người cúi xuống nghiến răng nghiến lợi bắt đầu di chuyển tấm sắt.

Tề Hạ nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút choáng váng.

Đòn tấn công này của con gấu đen dường như đã đánh bay linh hồn của anh ta, hắn thực sự không biết làm thế nào mà Kiều Gia Kính lại có thể tự mình chịu đựng được hai đòn tấn công lúc trước.

"Ta phải cho cái tên béo bỏ trốn chết tiệt kia chết không toàn thây…" Kiều Gia Kính nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.

“Kiếm lợi tránh hại… Đó là bản tính của con người…” Tề Hạ nằm trên mặt đất, im lặng lẩm bẩm, “ Trong “Hồi ký Lương Thương tướng quân” có ​​câu: “Về phần cầu lợi tránh hại, sợ chết mà vui sống, cũng là bình đẳng”.…”

"Ngươi bị đập đến ngu rồi à?" Kiều Gia Kính khó nhọc mở mắt ra nhìn Tề Hạ, "Có liên quan gì đến tên tướng quân chết tiệt đó? Nếu không phải cái tên béo chết tiệt đó đột nhiên bỏ rơi chúng ta thì tấm sắt này cũng sẽ không sụp đổ như thế…”

Lúc này tấm sắt đã được mấy cô gái đỡ dậy, Tiểu Nhãn Kính nghiêng người kéo Tề Hạ và Kiều Gia Kính: “Hai người các anh không sao chứ?”

Hai người đứng dậy, yếu ớt bám vào tấm sắt.

“Tôi không thể nói “không sao”, tôi chỉ có thể nói “vẫn chưa chết”.” Kiều Gia Kính trả lời trong khi liếc nhìn con gấu đen.

Sau lần va chạm này, tình trạng của con thú cũng không khá hơn là bao. Thân hình to lớn của nó dường như đang choáng váng, nó liên tục lắc đầu để tỉnh táo.

“Lần này để tôi thay cho!” Tiểu Nhãn Kính nói: “Hai người đi về phía sau của đội nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, hắn làm theo Kiều Gia Kính, cúi người xuống, vai áp vào tấm sắt.

Nhưng Tiểu Nhãn Kính trông quá mỏng manh, chỉ riêng việc giữ được tấm sắt đã rất khó khăn rồi. Hai chân hắn run rẩy liên tục, trên trán nổi lên gân xanh.

"Trời ạ... tấm sắt này sao nặng quá vậy..." Hắn tựa hồ cảm thấy tư thế của mình có gì đó không đúng, liền điều chỉnh góc độ của chân một chút, nhưng tấm sắt cũng không hề nhẹ đi.

“Người anh em, không phải ta không tin ngươi." Kiều Gia Kính bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng nếu dựa vào cậu để giữ tấm sắt thì chúng ta đứng ở phía sau cũng vô ích, dù sao chúng ta cũng sẽ chết."

“Hay…hay là vẫn để anh tới trước đi…” Tiểu Nhãn Kính lúng túng cười ngại ngùng và đứng sang một bên.

Lúc này, mọi người về cơ bản đã điều chỉnh xong đội hình phòng ngự, Kiều Gia Kính cũng đã trở lại đứng đầu chắn tấm sắt.

Con gấu đen lúc này gần như đã tỉnh lại, nó muốn tấn công tấm sắt lần nữa nhưng đột nhiên nó lại nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đứng một mình.

"Ối! Lão Lữ!" Tiểu Nhãn Kính bỗng nhiên hoảng sợ, “Ông mau tới đây đi!"

"Hừ." Kiều Gia Kính hừ lạnh một tiếng, "Tên béo đó đã muốn tự mình đi tìm chết, thì cứ để hắn ta đi chết đi."

“Không được..." Vẻ mặt Tiểu Nhãn Kính trở nên lạnh lùng, "Lão Lữ trước đây đã cứu ta một mạng, ta không thể mặc kệ ông ta được!”

“Ngươi đúng là ngu ngốc." Kiều Gia Kính nói.

Nhưng trước khi Tiểu Nhãn Kính kịp nghĩ ra cách cứu Lão Lữ thì con gấu đen đã đứng giữa đám đông và Lão Lữ.

Dường như nó hiểu được là một khi Lão Lữ trốn sau tấm sắt kia thì nó sẽ không thể giết được hắn ta nữa.

Lúc này Tiểu Nhãn Kính tỏ ra rất lo lắng, hắn nhịn hồi lâu mới quay lại nói với Tề Hạ: "Có thể cứu Lão Lữ được không?!"

Tề Hạ ánh mắt lạnh lùng nói: “Tất nhiên, cậu cứ đi cứu hắn đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu."

"Tôi, tôi không có cách nào cả... Cho nên tôi muốn hỏi anh..." Tiểu Nhãn Kính run rẩy nói, "Anh tựa hồ là một người rất lợi hại, có thể giúp tôi không..."

“Không thể.” Tề Hạ không chút do dự nói: “Muốn đi thì tự mình đi.”

Tiểu Nhãn Kính nghe xong còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn thực sự không có lý do chính đáng nào để yêu cầu một người xa lạ hy sinh mạng sống của mình.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đó, tốt thôi... Vậy tôi đi cứu..."

Hắn chậm rãi buông tay đang giữ quần áo của Tề Hạ ra, nhìn chằm chằm vào con gấu đen.

Ngay sau đó, Tiểu Nhãn Kính hít sâu ba hơi một cách hết sức hài hước rồi hét lên khích lệ bản thân, giậm chân phải xuống đất rồi lao về phía con gấu đen.

Vào thời khắc mấu chốt, Tề Hạ đưa tay ngăn cản.

“Ây dô, tôi đi…” Tiểu Nhãn Kính giật mình, suýt chút nữa thì vặn vẹo ngã sấp xuống đất, “Anh làm gì vậy?!”

“Cậu sẽ chết đó, không sợ ư?” Tề Hạ chậm rãi hỏi.

“Chết tiệt, sao tôi lại không sợ được chứ?!” Tiểu Nhãn Kính gần như hét lên, "Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Lão Lữ chết được!"

“Nếu đã như vậy, tôi và anh làm một thỏa thuận đi." Tề Hạ nhìn chằm chằm con gấu đen cách đó không xa nói: "Nếu tôi có thể giúp hai người sống sót trong trò chơi lần này thì "Đạo" của hai người đều thuộc về ta. "

"Hả?" Tiểu Nhãn Kính không ngờ Tề Hạ vào lúc này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Đương nhiên, nếu không muốn, cậu có thể tự mình đi cứu hắn."

Giọng điệu của Tề Hạ không cho phép người khác phản bác, trong lúc nhất thời, Tiểu Nhãn Kính rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hắn và Lão Lữ đã mạo hiểm mạng sống của mình để tham gia vào trò chơi này, nhưng cuối cùng họ thậm chí một cái “Đạo” còn không nhận được, vậy thì ý nghĩa của tất cả việc này là gì?

“Ta chỉ có thể đồng ý cho ngươi “Đạo” của ta, còn của Lão Lữ thì…” Tiểu Nhãn Kính lúng túng nói: “Không biết hắn có nguyện ý hay không. "

“Vậy ngươi làm đảm bảo cho hắn luôn đi.” Tề Hạ nói: “Hai người các ngươi đi cùng nhau không phải sao?”

"Tôi...tôi..." Tiểu Nhãn Kính nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy “mạng" quan trọng hơn "Đạo" rất nhiều, "Được rồi...tôi sẽ bảo đảm cho ông ấy. Nếu cả hai chúng tôi sống sót, thì "Đạo" của chúng tôi sẽ đưa cho anh.”

“Được.” Tề Hạ gật đầu, “Cởi giày ra đưa cho tôi.”

"Cái gì?"

“Giày của cậu.” Tề Hạ lặp lại.

Tiểu Nhãn Kính không biết mình hắn định làm gì, liền nhanh chóng cởi hai chiếc giày thể thao bẩn thỉu của mình ra đưa cho Tề Hạ.

“Quy tắc săn bắn, bản chất của động vật là rất nhạy cảm…” Tề Hạ lại thầm nghĩ trong lòng, “Điều cấm kỵ đầu tiên là tấn công sau lưng.”

Tề Hạ cầm đôi giày thể thao trong tay, thẩy nhẹ lên xuống, sau đó đột nhiên bước tới, ném mạnh chiếc giày, chiếc giày đập vào lưng con gấu đen.

Điều này khiến con gấu đen giật mình, toàn thân nó như run lên, nó nhanh chóng quay lại nhìn xung quanh.

"Điều cấm kỵ thứ hai là bị thương nặng ở mũi.”

Tề Hạ nhặt chiếc giày thể thao còn lại lên và ném vào mặt con gấu đen.

Chiếc giày bay vào mũi con gấu đen, tuy lực không mạnh nhưng vẫn đủ khiến nó loạng choạng.

Gấu đen lại tức giận, hoàn toàn không để ý tới Lão Lữ trước mặt, quay người lao về phía Tề Hạ.

Tề Hạ phản ứng rất nhanh, lập tức kéo quần áo của Kiều Gia Kính, điều chỉnh phương hướng của tấm sắt.

Cuộc tấn công của con gấu đen lần này dường như không có bất kì sự tính toán nào cả. Nó chỉ đơn giản là trực tiếp dùng chân trước đập vào tấm sắt.

Một lần, hai lần, ba lần.

Mặc dù nó gầm lên đầy vẻ điên cuồng, nhưng uy lực của những đòn tấn công này rõ ràng không còn mạnh mẽ như trước nữa, đều bị Kiều Gia Kính và tấm sắt chặn lại.

Lão Lữ lúc này cũng hoảng sợ lập tức chạy tới gia nhập đội vào đội hình.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương