Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 19
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 19: Thiền
Phu nhân Poualiss trò chuyện với Aurora chỉ trong đôi lát, mười phút sau, họ bước ra khỏi phòng sách.
Lumian cùng chị gái tiễn phu nhân Poualiss ra cửa, rồi cậu nhìn Aurora hỏi rằng:
"Bà ta nhờ chị làm chuyện gì thế?"
Aurora mím môi đáp lời:
"Bảo chị làm người lĩnh xướng trong buổi lễ chúc tụng, nhưng mà chị đã từ chối rồi."
Mùa Chay ở làng Kordu có ba phần chính, thứ nhất là cuộc diễu hành ban phước lành của "Tinh linh mùa xuân", thứ hai là nghi lễ bên bờ sông và thứ ba là buổi lễ chúc tụng được tổ chức trong nhà thờ. Phần cuối cùng này chủ yếu diễn ra dưới hình thức hoà tấu và hợp xướng.
Ở vùng Darliege, thông thường người lĩnh xướng sẽ do đội hợp ca của giáo đường phụ trách, nhưng do làng Kordu không có điều kiện này, thế nên họ đành phải tìm người hát giỏi để thay thế.
Còn về việc chơi nhạc cụ thì dân làng chẳng lo lắng mấy, bởi vì âm nhạc hay nhạc cụ vốn dĩ đều là những thứ không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày tại những ngôi làng có truyền thống chăn cừu.
Phải biết rằng, những người dân chăn cừu sống quanh năm tại nơi hoang dã, nếu không ở trong lán trại thì cũng là trong hầm hố. Ngoài bạn đồng hành và đàn cừu, thì cây sáo chính là thứ duy nhất họ thường xuyên mang theo bên mình.
Ngoại trừ những việc như chăn thả, đánh bài, trò chuyện, thì người chăn cừu nào cũng sẽ thổi sáo để xoa dịu tâm hồn bằng âm nhạc. Chính vì thế, câu nói "người đó thậm chí chẳng có cây sáo" được dùng để miêu tả một người chăn cừu có cảnh ngộ khó khăn, nghèo nàn.
Xung quanh có nhiều người chăn cừu như vậy, thế nên người dân trong làng Kordu ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi nó. Khi họ tụ tập nói chuyện phiếm ở quảng trường, chắc chắn sẽ có người chơi nhạc cụ, biến nốt nhạc thành những giai điệu du dương bay bổng.
“Vâng.” Lumian cảm thấy nhẹ nhõm khi biết chị mình không bị dao động.
Những buổi lễ như vậy chỉ cần đứng hóng chuyện là được. Nếu thật sự đảm nhiệm vai trò chính, thế thì không những lãng phí thời gian mà còn rất dễ bị người khác tị nạnh.
Dưới ánh sáng lờ mời của chiếc đèn dầu chiếu sáng, để bảo vệ thị lực, Lumian đã lựa chọn đi tắm rồi lên giường ngay sau khi chỉ mới đọc được vài trang sách. Cậu tập trung suy nghĩ cách an toàn nhất để kiểm tra xem bản thân trong giấc mơ có gì điều đặc biệt.
Những gợi ý của cô gái đó đều rất chính xác, đến mức cậu hoàn toàn tin lời nói của cô ấy một cách vô điều kiện.
Trong đêm khuya, Lumian lại một lần nữa bước vào trong cõi mơ và tỉnh dậy trong đấy.
Cậu sờ hết túi này đến túi khác và đếm nhẩm theo thói quen, sau đó xác nhận rằng khoản tiền 217 felkin và 25 cope vẫn vẫn còn nguyên ở đó.
Lumina thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc rìu và cây xiên lên rồi đi xuống lầu, lao thẳng đến vị trí đặt bếp lò.
Ngọn lửa trong bếp đã dập tắt.
"Khi mình không nằm mơ, đồng hồ ở đây vẫn chạy..." Luman nhíu mày.
Trong một giấc mơ “thật” như vậy, mình có điều gì đặc biệt được chứ?
——"Đồng hồ vẫn chạy" là một câu tục ngữ của vùng Darliege, có nghĩa là thời gian không dừng lại vì con người và nó luôn tiến về phía trước.
Lumian quay trở lại phòng ngủ, nơi mà cậu cho là an toàn nhất. Cậu đặt chiếc rìu và cây xiên xuống, rồi lột sạch toàn bộ quần áo trên người.
Sau đó, cậu tiến đến trước chiếc gương toàn thân được gắn trên tủ quần áo và kiểm tra thật kỹ cơ thể của mình, xem xem nó có gì khác với ngoài thực tế.
Chẳng có gì khác biệt.
“Điều đặc biệt về tinh thần ư?” Lumian không vội mặc lại quần áo mà đi thẳng về chiếc giường, bắt chước chị gái khoanh chân ngồi xuống.
Trước đây, để cậu có được một giấc mơ sáng suốt, Aurora đã dạy cậu một số phương pháp ngồi thiền đơn giản và không dính dáng đến yếu tố thần bí. Bây giờ cậu muốn thử xem trong môi trường hoàn toàn yên tĩnh như thế này, bản thân có thể cảm nhận được cơ thể và tinh thần tồn tại một điều gì đó đặc biệt hay không.
Bước đầu tiên, điều chỉnh hơi thở. Lumian hít thật sâu và giảm dần tần số thở.
Trong nhịp thở chậm rãi của riêng mình, Lumian dần dần thả lỏng đầu óc. Đồng thời, cậu vẽ nên một mặt trời đỏ rực trong tâm trí, đặt hết mọi sự chú ý và suy nghĩ của mình vào trong đó, rồi xoá bỏ những suy nghĩ rối ren còn sót lại.
Đây là điều mà Aurora đã đặc biệt dặn dò cậu, rằng phải lựa chọn sự vật tồn tại trong thực tế và đại diện cho ánh sáng để tránh không bị một số thứ bẩn thỉu tà ác nhắm tới.
Với thân phận là tín đồ của "Vĩnh Hằng Liệt Dương", phản ứng đầu tiên của Lumian chính là liên tưởng đến mặt trời.
Tâm trí của cậu dần trở nên bình lặng tựa mặt hồ. Trong nhận thức của cậu, cả thế giới dường như chỉ còn lại vầng mặt trời đỏ rực.
Bất thình lình, Lumian chợt nghe thấy tiếng gì đó. Âm thanh nọ dường như vọng đến từ một nơi rất cao, nhưng đồng thời cũng có cảm giác giống như đang quanh quẩn bên tai, vang rền tựa sấm mà chẳng thể nào nghe rõ.
Trong không gian văng vẳng tiếng ù tai khó chịu, tim của Lumian đập loạn xạ như thể có ai đó cắm một cây que sắt vào trong đầu cậu rồi dùng sức khuấy tung lên. Cơn đau dữ dội trong nháy mắt liền ập đến, vầng mặt trời sáng chói nọ đỏ rực lên như máu rồi chẳng mấy chốc bị nhuốm bởi một màu đen thẳm.
Khung cảnh thiền định lập tức vỡ nát.
Lumian mở bừng mắt và thở hổn hển, cảm giác suýt chết quá đỗi chân thật. Phải mất hết một lúc sau khi trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, cậu mới bình tĩnh lại.
Theo bản năng, cậu cúi đầu xuống và kiểm tra cơ thể mình rồi nhìn thấy trên ngực trái xuất hiện những thứ rất kỳ lạ.
Đó là những ký hiệu màu đen trông giống như bụi gai mọc lên từ tim và trồi ra khỏi cơ thể. Chúng nối tiếp nhau, lan ra phía sau lưng hệt như một sợi dây xích. Phía trên "bụi gai" nọ là những hoa văn trông tựa con mắt và những đường cong xoắn bện như rắn, tất cả đều là màu xanh đen.
Và rồi những thứ giống như hình xăm kia dần trở nên nhạt màu.
Ban đầu, Lumian khá sốc, nhưng ngay sau đó hàng nghìn suy nghĩ lập tức nảy ra.
Cậu nhảy xuống giường, đi thẳng đến trước chiếc gương toàn thân rồi xoay lưng lại. Sau đó, cậu cố ngước đầu sang trái để quan sát tấm lưng mình. Cậu loáng thoáng nhìn thấy sợi dây "bụi gai" màu đen nọ lan đến tận giữa lưng rồi lại chui vào trong cơ thể. Tức có nghĩa là, sợi dây "bụi gai" kia đã khóa chặt trái tim và cơ thể của cậu bằng một vòng xích.
"Ký hiệu màu đen và xanh đen là hai loại ký hiệu khác nhau. Màu xanh đen trông có hơi quen mắt, ừm... rất giống với ký hiệu trên người của ông lão mà mình đã giúp thuở còn là kẻ lang thang... Kể từ khi đó, mình bắt đầu rơi vào giấc mơ bị bao phủ bởi màn sương xám..." Lumian phân tích những điểm "đặc biệt" trên cơ thể khác với ngoài đời thực, mãi đến khi chúng hoàn toàn mờ nhạt và biến mất.
Khi chúng biến mất hẳn, Lumian vô cùng hụt hẫng. Dù đã tìm được điều đặc biệt, nhưng cậu cảm thấy nó thật quá vô nghĩa. Bởi vì quá trình hô biến chúng xuất hiện đã đẩy cậu đến trước bờ vực sống chết, cảm giác đó cực kỳ đau đớn.
Đối đầu với con quái vật sở hữu khẩu súng săn kia trong trạng thái sắp ngất như thế này thì có khác gì tự mình đi nộp mạng cho nó? Mà nếu đợi đến khi lấy lại được sức để chiến đấu, thì cái điều “đặc biệt” đó lại biến mất tăm.
Thời tiết trong cõi mơ lạnh rét tựa như thời điểm đầu xuân ở vùng núi cao, Lumian để trần người cảm giác chẳng thoải mái tí nào, vì vậy cậu nhanh chóng mặc quần áo vào.
Chỉ với một hành động đơn giản như vậy mà cậu đã cảm thấy uể oải và nhức đầu. Rõ ràng, tác động do việc ngồi thiền tạo ra không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.
Trong tình huống này, Lumian quyết định từ bỏ việc thăm dò đêm nay, không thử nghiệm gì nữa mà ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi hồi sức.
***
Khi cậu tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng hẳn. Nhìn bóng tối trong phòng và vệt sáng màu đỏ ở gần rèm cửa, Lumian trầm ngâm nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ.
“Trước kia trong hiện thực, mình đã ngồi thiền rất nhiều, nhưng mình chưa bao giờ nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó, mà cũng chẳng thấy đau đớn gì…”
“Điều đặc biệt chỉ tồn tại trong mơ sao?”
Lumian nghi hoặc, bèn ngồi dậy định bụng xác nhận thử xem.
Cậu lặp lại quá trình ngồi thiền để thử nghiệm. Mặt trời đỏ rực nhanh chóng xuất hiện trong đầu, mối hỗn loạn trong tâm trí cũng dần dần lắng xuống. Đây chính là trải nghiệm thiền định quen thuộc của Lumian, không có âm thanh kỳ lạ, không có cơn đau dữ dội và cũng không có cảm giác kề cận cái chết.
Một lúc sau, cậu kết thúc việc ngồi thiền rồi cởi nút áo, kiểm tra xem lồng ngực mình. Chẳng có ký hiệu nào cả.
"Quả nhiên là điều đặc biệt của riêng giấc mơ, nó sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực..."
Lumian không biết mình nên vui mừng hay thất vọng. Cậu ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ bị rèm che rồi đắm chìm trong suy nghĩ, tò mò không biết điều “đặc biệt” trong mơ có thể dùng được hay không, và nó nên được dùng như thế nào.
Cùng lúc đó, cậu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng đen không lớn lắm. Đồng tử của Lumian đột nhiên giãn ra, cậu lo lắng đứng ngồi không yên.
Phản ứng đầu tiên của cậu là đi gọi chị gái, nhưng ngay sau đó cậu liền nhớ ra rằng mình đang ở nhà. Aurora đã bảo chị ấy sẽ trông chừng phòng cậu, chắc hẳn cô đã cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra. Nghĩ vậy, cậu bèn rón rén bước xuống giường rồi từ từ tiến gần khung cửa sổ. Trong suốt quá trình đó, Lumian luôn chờ đợi tiếng chị gái mình hô ngừng.
Aurora không xuất hiện.
Lumian đến bên cửa sổ, cậu nắm chiếc rèm rồi thận trọng kéo ra he hé.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh mịch, vầng trăng đỏ thẫm treo lơ lửng trên bầu trời cao. Cách đó không xa, trên ngọn cây với những chiếc lá khẽ đung đưa, một con cú lặng lẽ đứng đối diện ô sổ của Lumian.
Kích cỡ của nó lớn hơn những con cùng chủng loài, đôi mắt không hề đờ đẫn hay vô hồn, nó nhìn Lumian bằng ánh mắt xem thường chẳng thể miêu tả bằng lời.
Con cú mèo đó!
Nó lại đến rồi!
Lumian cảm thấy thấp thỏm.
Cũng giống như lần trước, sau khi nhìn chằm chằm Lumian hơn mười giây, con cú mèo nọ không làm gì cả mà dang rộng đôi cánh bay đi khuất bóng trong màn đêm.
"..."
Lumian chẳng nói nên lời. Một hồi sau, cậu mới mở rèm cửa rồi cất lời chửi rủa:
"Đầu óc có vấn đề à?”
"Lần nào đến cũng nhìn chòng chọc rồi bỏ đi mà chẳng nói câu gì!”
"Ngươi bị câm ư hay là IQ có vấn đề, đến bây giờ vẫn chưa biết nói tiếng người sao?”
Thật ra, đối với hành động của con cú mèo nọ, Lumian đã có những suy đoán của riêng mình. Cậu cho rằng sự hiện diện của chị gái khiến nó không dám ra tay, dẫu sao Aurora cũng đã dặn, chỉ cần không rời khỏi ngôi nhà này vào ban đêm, thì cậu sẽ được đảm bảo an toàn. Nếu khi nãy cậu bốc đồng thò đầu ra ngoài cửa sổ, thì có lẽ con cú kia sẽ không lặng lẳng bay đi như vậy đâu.
Mắng chửi xong, Lumian quyết định kéo rèm lại và chợp mắt thêm một chút. Trong lúc vô tình, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Ở bìa rừng cách đó hơn mười mét, một bóng người đang bước đến gần. Bà ấy mặc một chiếc váy dài sẫm màu bằng vải thô, mái tóc muối tiêu thưa mỏng.
"Naroka..."
Lumian nhận ra bóng người nọ. Đó là Naroka, người mà trước đây cậu đã hỏi thăm về truyền thuyết liên quan đến phù thuỷ.
Khuôn mặt của Naroka tựa như hoà tan vào trong màn đêm. Dưới ánh trăng đỏ thẫm, đôi mắt của bà ấy lấp loé tia sáng kỳ dị. Động tác của bà ấy vô cùng cứng nhắc, trông như một bóng ma đi lang thang.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook