Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 949: Thực chiến ở Thâm Uyên

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Vừa đi, Long Vũ Tuyết vừa nói: “Quân trú đóng ở đây mỗi tháng sẽ luân chuyển một lần. Quân đoàn của chúng ta có tổng cộng mười trung đoàn, mỗi trung đoàn có khoảng một nghìn năm trăm người. Đây là lực lượng chiến đấu chủ chốt, giống như Sở Đặc Cần của chúng ta thì được coi là lực lượng chiến đấu phụ trợ, không tính vào trong đó. Còn lại là nhân viên hậu cần, nhà nghiên cứu, tổng cộng khoảng một vạn người, tổng số người từ hai vạn năm nghìn đến ba vạn người. Tân binh như ngươi nếu tham gia lực lượng chiến đấu chủ chốt, cũng tính là quân dự bị.” “Kinh nghiệm tích lũy mấy nghìn năm, khiến thương vong của chúng ta hiện giờ ít hơn trước rất nhiều. Thông thường, sau một tháng đặc huấn, tân binh vẫn còn một năm làm quân dự bị, chỉ có tân binh đã vượt qua quá trình làm quân dự bị mới có thể thật sự được đưa vào phục vụ trực tiếp tại chiến trường. Tình huống của ngươi tương đối đặc biệt, năng lực của ngươi mạnh hơn nên mới được chuyển đến Sở Đặc Cần, nhưng đây cũng là một cách để ngươi làm quen với việc chiến đấu cùng sinh vật Thâm Uyên.”

Hai người lại đi xuyên qua ba điểm canh gác của binh sĩ nữa, mới coi như thật sự bước vào trong thông đạo Thâm Uyên.

Ánh sáng phía trước không còn giống với ánh đèn nữa, trông có vẻ như là một vầng sáng mờ mờ ảo ảo.

“Đây là ánh sáng ở bên phía thông đạo Thâm Uyên. Thông đạo cấp C chúng ta đang đứng hiện giờ, hẳn là sẽ không gặp phải sinh vật Thâm Uyên quá mạnh, ngươi hoàn toàn có thể đối phó được. Cảm giác khi đối mặt với vật thật và vật ảo khi kiểm tra sẽ không giống nhau lắm đâu. Ngươi đã từng chiến đấu với hồn thú chân chính chưa? Hẳn là chưa đâu nhỉ, có lẽ, ngươi đã từng tham gia một số cuộc thi rồi nhỉ? Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khi chiến đấu với sinh vật Thâm Uyên, chính là thời khắc quyết chiến sinh tử, tuyệt đối không được nương tay, hơn nữa nhất định cần phải đánh nhanh diệt gọn. Đây không phải là luyện tập đâu.”

Mặc dù Đường Vũ Lân có thiên phú rất cao, thực lực cũng rất mạnh, nhưng trong mắt Long Vũ Tuyết, thiên tài như vậy sau khi đến quân đoàn Huyết Thần, có rất nhiều người không thể thích ứng được. Bởi vì đại lục vẫn luôn ở trong thời bình,

căn bản không có cơ hội nào để hồn sư có thể thật sự chiến đấu. Mà nơi này là chiến trường, là chiến trường giữa con người với sinh vật Thâm Uyên, không phải chỉ là trò đùa. Vì vậy, nàng ta liên tục nhắc nhở, chính là vì muốn Đường Vũ Lân chú ý coi trọng việc này, không được tự cao tự đại. Người tự cao tự đại thường chết rất nhanh.

Đường Vũ Lân cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

Bọn họ lại đi về phía trước khoảng một kilomet, theo Đường Vũ Lân tính toán, kể từ sau khi bọn họ đi vào trong này, ít nhất đã đi được bảy, tám kilomet rồi. Bên trong thông đạo Thâm Uyên này, mơ hồ có một loại dao động năng lượng đặc biệt, giống như bản thân thông đạo chính là một vị diện không gian, chư skhoong phải là đất đá thật sự. Đây hẳn cũng là lý do tại sao vị diện Thâm Uyên không thể thông đến những nơi khác.

Đây giống như thể vị diện Thâm Uyên dùng một đường ống xuyên qua không gian, đâm vào thế giới Đấu La đại lục, chỉ có đi theo đường ống này, mới có thể khiến sinh vật Thâm Uyên bò qua.

Hiện giờ đường ống chính đã bị chặn kín rồi, bọn chúng chỉ có thể tìm một vài đường nhánh để đi vào, sau đó tìm cách thử đả thông đường chính.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Long Vũ Tuyết trầm giọng hô lên, cùng lúc đó, trên tay cơ giáp của nàng lóe lên một tia sáng, bỗng chốc tay nàng đã có thêm một vũ khí hồn đạo.

Nó trông giống như một khẩu súng cực lớn dáng dài, phải khoảng hơn hai mét, nòng súng cực kỳ dài, nhưng lại nhỏ hơn một chút so với nòng pháo liên thanh Đường Vũ Lân đã sửa. Nhưng Đường Vũ Lân lại có thể lờ mờ cảm nhận được, dao động năng lượng ẩn chứa trong vũ khí này vô cùng đáng sợ, ngay cả sức phòng ngự như hắn cũng cảm thấy được sự uy hiếp.

Sau khi Long Vũ Tuyết cầm khẩu súng ống hồn đạo này, khí thế cả người lập tức thay đổi, không còn là vẻ lạnh lùng vốn có nữa, mà khí tức của nàng ta lại hoàn toàn biến mất, ngay cả cảm giác uy hiếp của khẩu súng trong tay cũng theo đó biến mất. Như thể cả người đã hoàn toàn hòa vào không khí vậy.

Thế nhưng rõ ràng nàng ta vẫn đang ở trước mắt hắn, năng lực thu hồi khí tức này, khiến Đường Vũ Lân không khỏi tự cảm thán không bằng.

Đường Vũ Lân vẫn luôn không hiểu rõ về năng lực của Long Vũ Tuyết, chỉ lờ mờ có thể cảm thấy tu vi của nàng ta hắn là khoảng ngũ hoàn.

Đường Vũ Lân xuất thân từ Học viện Sử Lai Khắc, vẫn luôn chiến đấu vượt cấp với đối thủ, vì vậy, ở trong lòng hắn, dù thế nào đi chăng nữa sức chiến đấu của Long Vũ Tuyết cũng không thể nào mạnh hơn hắn được.

Thế nhưng vào lúc này, khi Long Vũ Tuyết cầm lấy khẩu súng hồn đạo đó, cảm giác này lại có sự dao động. Long Vũ Tuyết hẳn là mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều. Vị nữ Thiếu tá này có thể đạt được quân hàm như vậy, chắc chắn là dựa vào thực lực.

Sau khi Long Vũ Tuyết lấy vũ khí ra, tốc độ cũng theo đó tăng lên, nàng ta khẽ nhón mũi chân, nhanh chóng xông về phía trước mà không gây ra chút tiếng động nào.

Ở mỗi một đoạn của thông đạo Thâm Uyên đều sẽ có một nơi giống như nút giao, mà nơi này thì giống như một căn phòng đá, cũng là nơi thuận lợi nhất cho việc chiến đấu.

Sau khi xuyên qua một nút giao nữa, Long Vũ Tuyết bỗng dừng lại, tay cầm một thiết bị xem xét gì đó, sau đấy lại ra hiệu im lặng với Đường Vũ Lân.

Đuôi súng hồn đạo trong tay nàng ta đè lên trên vai cơ giáp loại nhỏ, hai tay cầm chặt lấy súng, đứng vững vàng ở đó. Khí tức của nàng ta trở nên yếu ớt hơn, có cảm giác ngay cả hô hấp dường như cũng đều biến mất. Như thể một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững ở đó.

Bỗng, Long Vũ Tuyết cử động, cơ thể khẽ di chuyển, khẩu súng trong tay lập tức bắn ra một tia sáng màu xám.

Tia sáng đó nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được, dù là Tử Cực Ma Đồng của Đường Vũ Lân, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng xám lóe lên rồi biến mất.

Khi tia sáng đó biến mất, cũng là lúc Đường Vũ Lân ngây ngẩn cả người. Đằng xa bỗng vang lên một tiếng kêu chói tai, trong bóng tối, một sinh vật cả người màu xám đen đang lắc lư đi tới.

Đường Vũ Lân nhìn thấy, đó là một sinh vật giống thằn lằn, toàn thân màu xám đen, khắp nơi trên cơ thể đều mọc lên gai nhọn như móc câu, một mắt của nó đã bị bắn mù. Trong lúc kêu gào, cơ thể nó đồng thời cũng vặn vẹo, hóa thành một màn sương xám biến mất, sương xám bay thẳng vào trong hang động Thâm Uyên. Đây chính là sinh vật Thâm Uyên, bóng người Đường Vũ Lân lóe lên, chắn ở trước mặt Long Vũ Tuyết, đôi cánh sau lưng gập lại, thu hồi chiến giáp. Nhưng lại lấy ra Hoàng Kim Long Thương của mình.

“Cẩn thận.” Giọng nói lạnh lùng của Long Vũ Tuyết vang lên bên tai hắn.

“Yên tâm!” Hoàng Kim Long Thương của Đường Vũ Lân chỉ về phía trước, sải bước đi lên.

Chủng loại của sinh vật Thâm Uyên xem ra có vẻ nhiều hơn tưởng tượng của hắn, loại đó hắn chưa từng thấy trước đây. Nhưng thông qua việc học tập cùng Long Vũ Tuyết, hắn biết đó hẳn là một loại sinh vật Thâm Uyên giỏi che giấu bản thân, gọi là Phệ Tích, chuyên môn cắn nuốt năng lượng sinh mệnh của các loài sinh vật. Đây là một tộc lớn của sinh vật Thâm Uyên, cường giả trong tộc cũng có cấp bậc như Ma Mị, hơn nữa có số lượng nhiều, cấp bậc cũng không giống nhau. Năng lực phòng ngự của bản thân bọn chúng rất mạnh, nhược điểm duy nhất chính là mắt.

“Vút, vút, vút!” Đúng vào lúc này, mấy bóng hình như tia chớp lao về phía bọn họ, lại là mấy con Phệ Tích, loài sinh vật này sống theo bầy đàn. Con đứng đầu tiên bị giết chết, đồng bạn ở phía sau tự khắc sẽ xông lên.

Hoàng Kim Long Thương trong tay Đường Vũ Lân rung lên, hàng trăm hàng nghìn tia sáng trong nháy mắt lấp đầy cả hang động, bao trùm hết mấy con Phệ Tích đó.

“Phập, phập, phập!” Một chuỗi âm thanh vang lên, từng con từng con Phệ Tích không ngừng bị Hoàng Kim Long Thương đâm xuyên cơ thể. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thứ có thể nhìn thấy là, sau khi Hoàng Kim Long Thương đâm xuyên cơ

thể bọn chúng, đều mang theo từng luồng khí màu xám từ trên người những con Phệ Tích này. Chỉ là những luồng khí xám này còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Hoàng Kim Long Thương hút sạch, thuận theo Long Thương đi vào trong cơ thể Đường Vũ Lân.

Sau khi được Hoàng Kim Long Thương thanh lọc, đây chính là năng lượng thuần túy.

Hai mắt Đường Vũ Lân hơi nheo lại, lập tức hiểu ra. Sau khi những sinh vật Thâm uyên này bị giết, phần lớn năng lượng trên cơ thể bọn chúng sẽ bị Thâm Uyên thu hồi. Vì vậy, dù có rất nhiều sinh vật Thâm Uyên chết và bị thương, hẳn là Thâm Uyên cũng có thể tái sinh. Đồng thời, thông qua việc chiến đấu trong thực tế, hắn có thể chứng minh, năng lượng của sinh vật Thâm Uyên quả thật có thể bị hắn dùng Hoàng Kim Long Thương hấp thu.

Năng lượng của mấy con Phệ Tích này quá ít, không thể tạo ra chút ảnh hưởng gì, nhưng góp gió thành bão cũng được. Còn hơn là không có.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương