Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 125: Ngoại truyện: Hạ Trường Sinh: Thoáng chốc

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Vào đầu xuân năm nay, Lâm Kiến nhận được một bức thư đến từ chúng đạo.

Lâm Kiến suy ngẫm một chút, ý tứ đại khái là, bọn họ lại muốn đánh rắm, mở một đại hội vô dụng, Phục Hy viện bọn y tùy tiện phái một người đến tham dự một chút là được.

Lâm Kiến: “...”

Tuy Lâm Kiến rất không muốn để ý đến bọn họ nhưng mấy năm gần đây, Phục Hy viện không có ai ra ngoài, đúng là cũng đến lúc đi lộ mặt một cái rồi. Lâm Kiến để đệ tử phụ trách gửi và nhận tin tức trả lời cho chúng đạo một phong thư, nói rằng y chắc chắn sẽ đến.

Rất nhanh y đã quay về viện, muốn báo lại một tiếng về hành trình ra ngoài cho Hạ Trường Sinh.

Thời điểm y đi vào, Hạ Trường Sinh đang nằm phơi nắng trên ghế bập bênh đặt trong sân, hắn nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bụng, trong không khí ngày xuân mà ngủ mất rồi.

Bên cạnh hắn có một thân cây, bóng cây đổ xuống che đi nửa người Hạ Trường Sinh. Gió thổi nhẹ, ánh sáng rực rỡ và bóng tối luân phiên đảo qua mặt hắn. Vẻ mặt hắn tĩnh lặng, không hề cảnh giác, đi xuống là cần cổ xinh đẹp lại yếu ớt.

Bây giờ Lâm Kiến sẽ cảm khái, thế gian lấy đâu ra thứ không tầm thường thế này.

Một phiến lá rời khỏi thân cây, xoay tròn rơi xuống đất.

Lâm Kiến cầm quạt xếp Hạ Trường Sinh để bên cạnh lên, mở ra giơ lên, đón được phiến lá kia trước khi nó rơi xuống trước mặt Hạ Trường Sinh. Khi y định thả lá cây ra, trùng hợp cúi đầu, đối diện với đôi mắt đã mở của Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến thả lá cây đi, cổ tay xoay một cái, thuận thế phe phẩy quạt cho Hạ Trường Sinh.

“Đệ về rồi à?” Mỗi ngày Lâm Kiến đều có thời gian tu luyện cố định.

“Đúng vậy, nhận được một phong thư từ chúng đạo, có thể ta phải ra ngoài.” Lâm Kiến nói với hắn.

“Bọn họ lại có chuyện gì thế hả?” Hạ Trường Sinh ngáp một cái.

“Ta đoán hẳn là không có việc gì, nhưng đã rất lâu rồi ta không ra ngoài, đúng là cần phải đi lộ mặt một lần.” Lâm Kiến có ý định như vậy.

“Muốn ta cùng ra ngoài với đệ không?” Hạ Trường Sinh bò từ trên ghế bập bênh dậy, dụi dụi hai mắt.

Ngủ vào mùa xuân đúng là quá thoải mái.

“Không cần, ta định đi nhanh về nhanh.” Lâm Kiến cười.

Chậc, cái đồ con rùa theo đuổi Hạ Trường Sinh của Đông Xương môn kia cũng sẽ đến hội nghị này, Lâm Kiến sẽ không để cho bọn họ có cơ hội gặp mặt nhau. Về Hạ Trường Sinh thì y yên tâm trăm phần trăm, nhưng thấy người khác quấn lấy hắn, Lâm Kiến lại cảm thấy rất khó chịu.

“Vậy ta sẽ ở đây chờ đệ trở về.” Hạ Trường Sinh dựa lại lên ghế, không lo lắng mảy may gì.

Lâm Kiến thu quạt lại, đặt về vị trí cũ, sau đó vươn tay sờ mặt hắn. Hạ Trường Sinh vô thức cọ cọ trong tay y, tiếp đó lại ngáp thêm cái nữa.

“Ngủ nhiều quá, sẽ biến thành lợn đấy.” Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh nằm rất vững vàng, nghe thấy lời Lâm Kiến thì khịt mũi coi thường.

Lâm Kiến muốn đi nhanh về nhanh, cho nên cũng không để lộ quá nhiều, đến thời gian thì đeo hành lý lên, chuẩn bị xuất phát.

Hạ Trường Sinh biết y muốn ra ngoài cho nên tiễn y một đoạn.

Đến cửa Phục Hy viện, Lâm Kiến vốn nên đi ngay nhưng y ngẫm nghĩ, lại xoay người đi trở về.

“Quên lấy đồ sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.

Lâm Kiến lao thẳng lại đây, lập tức đứng trước mặt Hạ Trường Sinh. Hai người mũi chân đối mũi chân, Lâm Kiến ngẩng đầu, hôn một cái lên môi Hạ Trường Sinh, sau đó mím môi cười, xoay người vui sướng chạy đi.

“Tình yêu khiến người ta ngu ngốc.” Người trực ban ở cửa hôm nay là Ngạo Trúc, nhìn thấy hành động của Lâm Kiến, hắn ta thổn thức không thôi: “Thiếu niên phúc hắc lớn lên thành thanh niên si ngốc rồi.”

“Thế nào gọi là phúc hắc?” Hạ Trường Sinh không hiểu.

Ngạo Trúc nói thật: “Ta cũng không hiểu, là Đường Trĩ nói như vậy.”

“À.” Hạ Trường Sinh cũng không để ý lắm.

Hắn đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng đi xa của Lâm Kiến, đột nhiên cảm thấy có cảm giác mới mẻ. Từ trước đến nay đều là Lâm Kiến nhìn hắn rời đi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiễn Lâm Kiến rời khỏi Phục Hy viện.

Suy nghĩ này vừa nảy lên, Hạ Trường Sinh đã nhàm chán bĩu môi.

Đây lại không phải chuyện kỳ quái gì, tự mình chuyện bé xé ra to mà thôi.

Hạ Trường Sinh quay người trở lại viện của mình.

Lâm Kiến nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng thời gian cụ thể thì hắn cũng không biết.

Lâm Kiến không ở đây, vẫn còn những đệ tử khác mà!

Hạ Trường Sinh chẳng hề lo lắng sẽ không có người cho hắn giày vò một chút nào.

Bởi vì Lâm Kiến khiêm tốn, cho nên sau khi y đi một khoảng thời gian thì người Phục Hy viện mới biết tin y đã ra ngoài. Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhận được tin Hạ Trường Sinh đang đi về hướng này.

Nhất thời, chúng đệ tử Phục Hy viện nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.

Bọn họ mới vừa ra khỏi cửa đã thấy Hạ Trường Sinh y phục bay bay, tay cầm cây quạt đi về phía mình.

“Chạy nhanh lên!” Người đi đầu hét lên.

Chúng đệ tử Phục Hy viện thi nhau dùng Phù Không chú, chuẩn bị bay lên không trung.

Hạ Trường Sinh vừa thu quạt lại, vừa nhìn lên bầu trời.

Có một người bay lên không trung, hắn sẽ lập tức dùng quạt vung lên nhắm thẳng người đó. Sức mạnh bay ra từ trong tay hắn, chúng đệ tử sắp chạy trốn được, từng đứa từng đứa bị đánh rơi xuống.

“Ai da.” Các đệ tử bị quăng xuống đất, mông đau đớn.

“Lâm Kiến đã ra ngoài.” Hạ Trường Sinh mở quạt, giơ lên che khuất nửa khuôn mặt mình: “Ta muốn rút từ trong số các ngươi ra một người may mắn, trong thời gian Lâm Kiến ra ngoài, giúp ta lấy bữa sáng vào buổi sáng, giúp ta chuẩn bị nước ấm khăn lông, lúc ta nhàm chán đùa cho ta vui, lúc ta nóng thì quạt cho ta, thỉnh thoảng cần giúp ta gấp y phục… tạm thời làm những việc này trước đã.”

Mọi người sôi nổi xoay mặt đi, cũng không muốn trở thành người “may mắn” này.

Hạ Trường Sinh thu quạt, lắc lắc với bọn họ, hỏi: “Có ai muốn mạnh dạn tự đề cử mình không?”

“Ờm.” Không ai lên tiếng.

Hạ Trường Sinh lại hỏi: “Vậy để tự ta chọn à?”

“Đại sư huynh.” A Nhất đau khổ nhìn hắn: “Để chúng ta bàn bạc một chút, được chứ?”

“Nhanh lên.” Hạ Trường Sinh nói.

Các đệ tử quây quần thành một vòng.

“Làm thế nào để chọn ra người này?” A Nhị hỏi.

“Để Đường Trĩ đi đi, không phải Đường Trĩ có máu M sao? Dưới tay đại sư huynh, hắn có thể chịu ngược hết mình.”

“Đường Trĩ… đã cùng với tên nhân tình sắc mặt tái nhợt kia của hắn hai ba ngày không ra ngoài rồi.”

“Vậy chúng ta kéo búa bao đi.”

“Ta không chơi may rủi, ta kéo búa bao luôn bị thua, chúng ta quyết đấu đi.”

“Ngươi có phải người không hả?”

Hiện trường rơi vào hỗn loạn.

Cuối cùng vẫn là A Nhất có chủ ý, hắn ta nói: “Trong số chúng ta, dù là ai cũng không chịu được đại sư huynh trong thời gian dài. Bây giờ ta đề nghị, trước khi Chưởng môn trở về, chúng ta thay nhau chăm sóc đại sư huynh. Hẳn là Chưởng môn cũng sẽ không đi lâu, mỗi người chúng ta một ngày hoặc là hai ngày, cũng không hơn kém bao nhiêu đâu.”

Ý của hắn ta là một người chết thì không phúc hậu lắm, phải chết thì mọi người cùng chết.

Mọi người tự cân nhắc, cảm thấy có chút đạo lý.

Cuối cùng bọn họ chọn phương thức rút thăm, thay nhau đi hầu hạ Hạ Trường Sinh.

A Nhất rút được thứ tự cuối cùng, hắn ta đắc ý phe phẩy quạt lông vũ.

“Rất đáng nghi.” Thiên Bất Dư trừng mắt nhìn hắn ta.

“Đây là vận may.” A Nhất đắc ý cười cười.

“Hừ.”

Chúng đệ tử Phục Hy viện bắt đầu quãng thời gian dài chờ đợi Chưởng môn nhà mình trở về.

Có những đệ tử khác chăm sóc, cuộc sống của Hạ Trường Sinh chẳng thay đổi gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.

A Nhất đến đón Thiên Bất Dư đã mệt như chó, hắn ta mới vừa kéo bạn tốt dậy đã trông thấy Hạ Trường Sinh đang chống đầu với vẻ mặt nhàm chán.

Cái túi da này đúng là đồ bỏ đi mỹ lệ.

A Nhất nổi lên hứng thú, tùy tiện tìm cái ghế để bạn tốt ngồi dựa lên, sau đó ngồi xuống đối diện Hạ Trường Sinh, rót trà cho hắn.

“Vô sự hiến ân cần…” Hạ Trường Sinh chế nhạo.

“Đại sư huynh.” A Nhất cười: “Ta là thấy huynh mê mang như vậy, có lòng tốt chỉ con đường sáng thôi.”

“Ta có gì mà mê mang.” Hạ Trường Sinh cảm thấy hắn ta thật khó hiểu.

“Bây giờ, có phải tuy bên cạnh huynh có người hầu hạ nhưng vẫn cảm thấy thật buồn bực không?”

“Ta lại không cần ngươi đến nói chuyện này.” Hạ Trường Sinh bình tĩnh bưng chén trà lên, uống một ngụm: “Ngươi ngoại trừ nói được ta nhớ Lâm Kiến, còn có thể đưa ra kết luận mang tính xây dựng nào không?”

A Nhất cực kỳ khiếp sợ.

Hạ Trường Sinh nay đã khác xưa.

“Chẳng qua, ngươi đúng là huệ chất lan tâm.” Hạ Trường Sinh đưa ra một câu khích lệ.

Hạ Trường Sinh khen, A Nhất không dám trả lời tùy tiện.

“Vậy thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, một mình ngươi đến hầu hạ ta, những người khác nghỉ ngơi đi.” Hạ Trường Sinh đã quyết định xong.

A Nhất: “!!!”

Thiên Bất Dư nghe vậy, kinh ngạc ngồi dậy từ trong cơn hấp hối, vui đến quên trời đất mà chạy đi báo cho mọi người.

“Đồ vô lương tâm chết tiệt.” Tâm trạng hiện tại của A Nhất chính là cực kỳ hối hận.

Vì sao hắn ta lại đến đón Thiên Bất Dư chứ!

Vào lúc A Nhất bị giày vò đến tiều tụy cả người, từ ngoài cửa Phục Hy viện truyền đến tiếng người canh cửa.

“Đến!”

Bởi vì tinh thần A Nhất đã sắp sụp đổ nên không hề nghe rõ lời đệ tử trực ban.

Người ta nói là đến chứ không phải trở lại.

Cho nên khi A Nhất oán giận hết lần này đến lần khác rằng, cuối cùng Chưởng môn ngươi đã trở lại, đại sư huynh giày vò ta thật quá đáng, trước mặt xuất hiện một người nói xa lạ cũng không phải mà quen thuộc cũng không đúng.

Người đến có một khuôn mặt mang mười phần hơi thở thiếu niên, hắn ta nhướng mày cười, lúc nhìn A Nhất có một loại cảm giác chơi xấu thành công ẩn sâu trong một góc không người biết.

Hạ Trường Sinh ngồi trong viện phơi nắng, phe phẩy quạt xếp.

“Đã lâu không gặp người xưa, người xưa vẫn vậy khiến lòng ta thật vui mừng.” Một loạt âm thanh truyền vào trong tai Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh khó chịu quay đầu lại.

Người đến là Tư Mã Tĩnh.

“Sao ngươi vẫn còn chưa chết hả.” Hạ Trường Sinh nói lời độc ác làm tổn thương kẻ khác.

“Đến ngươi còn nhảy nhót tung tăng, sao đã đến lượt ta chết trước chứ.” Tính tình Tư Mã Tĩnh rất tốt: “Gần đây ta có nghe nói, ngươi bởi vì phòng không gối chiếc, tịch mịch không chịu nổi. Ta vốn là đến tìm Phương Cảnh Tân, ha, nhưng mà nghĩ lại, nếu ngươi đã thê thảm thế rồi, ta vẫn nên đến ngó một cái.”

“Nhàm chán.” Hạ Trường Sinh không muốn để ý đến hắn ta.

“Ha ha ha.” Tư Mã Tĩnh thản nhiên nói: “Tuy là ta rất nhàm chán nhưng trên đường ta đến Phục Hy viện có đến chỗ chúng đạo mở họp góp cái náo nhiệt, cảm thấy sư đệ ngươi bị kéo dài không ít thời gian mới trở về được.”

Hạ Trường Sinh không vui bứt một phiến lá trên thân cây.

Cho nên hắn mới hỏi y có muốn hai người cùng nhau ra ngoài không đấy.

Nói gì mà rất nhanh sẽ trở về, ở đâu ra mà rất nhanh chứ?

Thấy dáng vẻ tức giận bất bình của Hạ Trường Sinh, Tư Mã Tĩnh lại càng cảm thấy buồn cười.

“Thật ra đúng là ta có chút việc muốn tìm ngươi.” Tư Mã Tĩnh quay về nghiêm túc.

“Thật ra ta không muốn để ý đến ngươi lắm.” Hạ Trường Sinh nói lời thật lòng.

“Chậc chậc chậc.”

Cái quần thể hung thú này, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, chủ yếu là đã ở trong vực sâu nhiều năm như vậy, dưới tình huống không tự nguyện, mọi người đã quen biết lẫn nhau rồi. Chẳng qua Hạ Trường Sinh không cần đi con đường này. Tiếng tăm của hắn, trong đám hung thú không ai không biết.

Nguyên nhân không phải do hắn ta, rất nhiều năm trước cái con hung thú Hạ Trường Sinh này là một kẻ điên.

Chiến đấu mãi mãi chạy đầu tiên, lúc tâm trạng không tốt thì tóm được đứa nào là đánh đứa đó.

Một con hung thú như vậy, từ sau khi tiến vào vực sâu, đột nhiên trở nên… rất kỳ quái?

Những ngày tháng ở trong vực sâu quá nhàm chán, Hạ Trường Sinh đã đánh nhau đến ngấy rồi đột nhiên phát hiện lông mình bị rối, khiến hắn rất không thoải mái. Bởi vì ở vực sâu rất tẻ nhạt, Hạ Trường Sinh đành kiên nhẫn chải vuốt lông mình, dần dần hắn bắt đầu thích hoạt động này. Vì tránh cho hung thú khác làm hại đến bộ lông khó khăn lắm hắn mới xử lý ổn thỏa, Hạ Trường Sinh vốn đã ít tụ tập đám đông, bắt đầu rời xa quần thể hung thú.

Thường thì Hạ Trường Sinh sẽ ngồi xổm ở một góc chải vuốt lông.

Hung thú khác vừa khéo đi dạo ngang qua gần đó, liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một lần.

Hạ Trường Sinh lo nó sẽ lại gần mình, y lặng nhích chân, sau khi cách một khoảng lại tiếp tục ngồi xổm chải lông.

Hung thú đi ngang qua: “...”

Về sau cái con hung thú đi ngang qua này đã biến thành người, tên gọi Tư Mã Tĩnh.

“Tên người phàm của ngươi thật thích hợp với ngươi, nhưng ta lại càng nhớ cái tên trước kia của ngươi hơn.” Tư Mã Tĩnh tán gẫu với hắn, tùy tiện tìm một đề tài trước đã.

Hạ Trường Sinh bĩu môi, nói: “Có gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi, muộn chút nữa ta muốn đi ngủ.”

“Đương nhiên là ta muốn nói với ngươi về Hư Không Chi Cảnh rồi.” Chuyện Tư Mã Tĩnh cứ mãi tò mò là về cái này.

Hạ Trường Sinh nhìn hắn ta một cái.

Lúc trước hắn nối liền vực sâu với Hư Không Chi Cảnh của vực sâu đã đưa toàn bộ hung thú đến nơi đó.

“Yên tâm đi, bọn họ ở chỗ đó phơi nắng.” Hạ Trường Sinh nói.

“Nếu ta không hiểu sai, giữa Hư Không Chi Cảnh và nhân gian là có một cánh cửa.”

“Nhưng gần đây chỉ cần hung thú đến nhân gian đều sẽ bị vực sâu hút ngược về.” Đây là nguyên nhân vì sao Hạ Trường Sinh để cho vực sâu thoải mái mở rộng.

Hư Không Chi Cảnh, vực sâu, nhân gian, hình thành trạng thái lôi kéo lẫn nhau.

“Thế nào?” Hạ Trường Sinh cảm thấy thú vị: “Ngươi muốn đi gặp bạn cũ sao? Ta có thể mở Hư Không Chi Cảnh để ngươi đi vào. Đương nhiên vào rồi là không còn cơ hội ra.”

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Tư Mã Tĩnh cười: “Ta chỉ là lo lắng, bọn họ sẽ uy hiếp đến việc ta đi lại trong nhân gian mà thôi.”

Hung thú ích kỷ.

Hạ Trường Sinh cười lạnh.

Tư Mã Tĩnh đi về phía Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh không biết hắn ta muốn làm gì.

Tư Mã Tĩnh đi đến bên cạnh hắn, khom lưng tiến đến trước mặt hắn, cười cười: “Bây giờ, ta và ngươi chính là hai đồng loại duy nhất trên nhân gian, năm tháng dài lâu, còn mong ngươi chỉ dạy nhiều hơn, Hạ Trường Sinh.”

Hạ Trường Sinh xòe quạt, chắn giữa hai người.

“Ta là nam nhân của người khác rồi, ngươi cách ta xa một chút.”

Tư Mã Tĩnh cười tủm tỉm.

“Đúng rồi, ta đã học được một pháp thuật thú vị, ngươi muốn xem không?” Tư Mã Tĩnh đột nhiên nổi hứng.

“Ta từ chối.”

Tuy Hạ Trường Sinh đã từ chối nhưng Tư Mã Tĩnh vẫn biểu diễn, hắn ta vươn tay, lắc lư trước mặt Hạ Trường Sinh.

Tròng mắt Hạ Trường Sinh không nhịn được di chuyển theo ngón tay hắn ta.

Tư Mã Tĩnh cười, tiếp đó búng tay một cái.

Một làn khói phả vào mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh: “...”

Tư Mã Tĩnh bị đánh đến lăn ra mặt đất rồi lăn đi xa luôn.

Sau khi Tư Mã Tĩnh đi, Hạ Trường Sinh cầm khăn tay, giơ gương nhỏ lên, liều mạng lau mặt, ấm ức đến sắp khóc.

Thời gian của hung thú rất lâu dài.

Khái niệm thời gian với hung thú chỉ có hai loại, một thoáng và lâu dài.

Hạ Trường Sinh đã từng cảm thấy, đối với hắn, mười hay hai mươi năm cũng chỉ là một thoáng.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn lại cảm thấy một thoáng cũng rất dài lâu.

Bởi vì bị Tư Mã Tĩnh hãm hại, Hạ Trường Sinh đóng cửa không ra ngoài, trùm chăn, tức giận đến phát run.

Ban đêm, vừa khéo Lâm Kiến về đến Phục Hy viện.

Dọc đường về, y gặp không ít đệ tử Phục Hy viện đang “khóc tang”.

Lâm Kiến: “...”

“Chưởng môn, ngươi mau đi thăm đại sư huynh một chút đi.” Bọn họ bắt đầu khóc: “Thảm quá, thảm quá rồi.”

Lâm Kiến nheo đôi mắt lại, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, hỏi: “Đại sư huynh lại giày vò các ngươi?”

Bọn họ gật đầu.

“Sau đó thì sao?”

“Bọn ta nói thảm không phải là bọn ta thảm, là đại sư huynh. Chưởng môn, nếu ngươi muốn đại sư huynh vẫn là thân trong trắng thì bây giờ chạy nhanh còn kịp.”

Lời bọn họ chẳng hiểu ra sao, nhưng Lâm Kiến vẫn vội trở về.

Lâm Kiến vừa vào viện đã nghe bên trong có tiếng trẻ con.

“Ta muốn hủy xương cốt của Tư Mã Tĩnh! Ta muốn chặt đầu hắn xuống! Ta muốn dỡ tháp Linh Lung của hắn ra để vực sâu kéo hắn về.” Giọng nói non nớt kia nghe cực kỳ phẫn nộ.

“Trường Sinh, con bình tĩnh một chút…” Phương Cảnh Tân dỗ dành: “Tiểu Tĩnh nói, hai ba ngày là con có thể khôi phục rồi.”

“Hu.”

Lâm Kiến đẩy cửa đi vào.

Y vừa vào đã thấy một Hạ Trường Sinh phiên bản thu nhỏ, nhìn qua dáng vẻ hắn chỉ mới bảy tám tuổi. Trước kia hắn cũng bị ép biến thành trẻ con, nhưng đó là bắt chước hình dáng của người khác, bây giờ là hoàn toàn thu nhỏ theo dáng vẻ của hắn. Bởi vì thu nhỏ, y phục trên người hắn to rộng, treo trên thân hắn lập tức để lộ bả vai, trượt dần xuống. Phương Cảnh Tân và mấy vị đệ tử ngồi bên cạnh hắn, Phương Cảnh Tân còn đỡ, các đệ tử khác sôi nổi vươn tay, người kéo y phục hắn, kẻ chọc mặt hắn, hứng thú bừng bừng.

Nhìn dáng vẻ thì Hạ Trường Sinh sắp điên lên rồi.

“Không cho chạm vào ta, không cho chạm vào ta.”

Lời từ chối của hắn nghe thật yếu ớt bất lực, bởi vì nhìn qua hắn chẳng có chút năng lực đánh trả nào cả.

Hạ Trường Sinh sắp hỏng mất, trực tiếp ghé lên giường, bật khóc.

Trước đây không lâu, thân thể hắn đột nhiên biến đổi khác thường, thân thể thu nhỏ, tất cả sức mạnh đều bị giấu vào trong cơ thể người phàm.

Chỉ cần động não một chút là biết được đây là chuyện hay ho mà Tư Mã Tĩnh đã làm. Hạ Trường Sinh đang muốn đi tìm hắn ta tính sổ thì Tư Mã Tĩnh đã chạy từ lâu rồi.

“Đại sư huynh thật đáng thương…”

Chúng đệ tử cảm thán như vậy xong, tiếp tục chọc mặt hắn.

Vào thời điểm bọn họ muốn tiếp tục quấy rầy Hạ Trường Sinh, nhân lúc hắn không thể phản kháng, trả lại toàn bộ tức giận trước kia phải chịu, có một đôi bàn tay thò qua, ôm Hạ Trường Sinh đi.

Mọi người ngẩng đầu.

Lâm Kiến ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi bọn họ: “Các ngươi đang làm gì đấy?”

Tuy y đang cười, nhưng hơi thở tối tăm trên người lại không ngừng nồng lên.

Nháy mắt, mọi người nối đuôi nhau chạy mất dạng.

“Hu hu hu.” Hạ Trường Sinh ghé vào trong lòng Lâm Kiến khóc tiếp.

Lâm Kiến ôm Hạ Trường Sinh, nghĩ một chút lại kéo hắn ra, nhìn mặt hắn một cái, nhìn xong tiếp tục ôm chặt vào lòng.

Lâm Kiến khuyên nhủ hết lời, rốt cuộc mới ngăn được nước mắt của Hạ Trường Sinh. Y lấy ra điểm tâm đặc biệt mua từ dưới chân núi về cho hắn, Hạ Trường Sinh gắng sức thò tay từ trong tay áo dài rộng ra cầm lấy điểm tâm, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Thấy thế, Lâm Kiến im lặng che hai mắt lại.

Thật sự đáng yêu quá.

“Đều tại đệ.” Hạ Trường Sinh nói.

“Sao lại trách ta?” Lâm Kiến cảm thấy buồn cười: “Ta vừa mới trở về Phục Hy viện.”

“Chính bởi vì giờ đệ mới trở về.” Hạ Trường Sinh cực kỳ ấm ức: “Nếu đệ về sớm một chút, ta nào sẽ nói chuyện với tên kia. Nếu đệ trở về sớm một chút, ta cũng sẽ không bị bọn họ bắt nạt. Hu hu hu.”

Nói xong, hắn dường như lại muốn khóc.

“Được, được, được, đều do ta.” Lâm Kiến cảm thấy buồn cười.

Hạ Trường Sinh ăn xong một cái bánh, dùng khăn tay lau tay, sau đó kéo y phục.

Với thân thể hiện tại của hắn, y phục thật sự quá lớn.

Lâm Kiến đi về phòng mình lục tìm, kỳ tích lại tìm được y phục mình mặc khi còn nhỏ, y mang cho Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh ghét bỏ mà quay đầu đi.

“Thật sự không được thì hai ngày này cứ lấy một tấm vải bọc lại là được. Dù sao sư phụ đã nói hai ba ngày là cơ thể huynh sẽ khôi phục lại.” Lâm Kiến vươn tay, kéo y phục hắn một cái, vừng vàng bọc kĩ hắn bên trong.

Hạ Trường Sinh sắp điên luôn.

Lâm Kiến không khuyên được Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh trực tiếp cởi tầng tầng lớp lớp áo ngoài ra, chỉ chừa lại một lớp áo trong to rộng.

Dù sao có Lâm Kiến ở đây, hai ba ngày không thể ra ngoài cũng không phải vấn đề gì cả.

Lâm Kiến thấy tâm trạng hắn tốt lên một chút, trực tiếp bế hắn lên, đặt ngồi trên đùi y.

“Đến đệ cũng muốn bắt nạt ta à?” Hạ Trường Sinh cực kỳ khiếp sợ.

Lâm Kiến nghe vậy, buồn cười, sau đó thò lại gần, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm thịt của Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh dùng vẻ mặt chờ mong nhìn y.

“Trước tiên không hôn môi, cảm thấy có hơi nguy hiểm.” Lâm Kiến cười.

Hạ Trường Sinh bĩu môi.

Trong lúc hai người ở chung, Lâm Kiến đơn giản kể lại trong khoảng thời gian ra ngoài này đã làm những gì cho Hạ Trường Sinh nghe, nhân tiện giải thích vì sao lại kéo thời gian dài như vậy. Hạ Trường Sinh cảm thấy trong khoản thời gian đó hình như mình cũng không có gì hay để kể, ngoại trừ sáng hôm nay bị Tư Mã Tĩnh chơi xấu một vố.

“Lại nói tiếp, dường như ta còn chưa từng hỏi, trước kia đại sư huynh ở trên Hư Không Chi Cảnh nhiều năm như vậy thì đã làm những gì thế?” Lâm Kiến nhớ ra chuyện này.

“Hư Không Chi Cảnh.” Hạ Trường Sinh không hài lòng: “Cực kỳ hoang vu, cực kỳ nhàm chán, đám hung thú lại chạy qua chạy lại quanh người ta, thật là phiền phức. Ta tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, chuyên tâm tu bổ lại thân thể người phàm của ta.”

Năm đó khi ở dưới vực sâu, thân thể hắn đã bị phá hỏng, hắn thu lại, phần lớn thời gian ở trong Hư Không Chi Cảnh đều là để sửa lại thân thể.

Lâm Kiến thấy phương pháp chuyển đề tài có tác dụng, rốt cuộc Hạ Trường Sinh cũng bình tĩnh lại, y thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hạ Trường Sinh ngồi trên đùi y, đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Kiến.

Lâm Kiến bị hắn kéo sang, lập tức mặt đối mặt với hắn.

“Có phải đệ gầy đi một chút không?” Hạ Trường Sinh nâng mặt y lên.

Lâm Kiến cong môi cười, nói: “Vẫn tốt, không gầy đi bao nhiêu.”

“Bọn họ quá phiền, lần sau đợi ta tìm một cơ hội tập trung họ lại, sau đó mở cửa Hư Không Chi Cảnh trong chốc lát, để đám hung thú chạy ra, dẫm chết bọn họ.”

“Đại sư huynh, huynh nói cứ như thật ấy.”

“Đệ gật đầu là có thể biến thành thật.” Hắn nói.

Lâm Kiến cười.

Ở chung với Hạ Trường Sinh một lát, cuối cùng Lâm Kiến cũng biết vì sao đệ tử Phục Hy viện lại nhân cơ hội này bắt nạt hắn. Bởi vì Hạ Trường Sinh không có năng lực đánh trả thật sự quá dễ bắt nạt.

Thời điểm Lâm Kiến nghỉ ngơi, Hạ Trường Sinh vừa khéo đang đi trên mặt đất. Lúc Hạ Trường Sinh đi đến chỗ y, Lâm Kiến lập tức vươn tay, dễ dàng ôm hắn vào trong lòng.

“Ta muốn đi tìm y phục.” Hạ Trường Sinh giãy giụa.

Lâm Kiến không thả tay thì hắn sẽ không đi được.

Vì có thể mau chóng trở lại bình thường, Hạ Trường Sinh thậm chí đi tìm Phương Trì Thư mượn sách, nhằm tìm kiếm biện pháp tự cứu bản thân. Lâm Kiến ngồi bên cạnh nhìn hắn lật sách, thỉnh thoảng lại thò ngón tay qua chọc lên gương mặt hắn.

“Ây da, đừng làm phiền.” Hạ Trường Sinh đẩy tay y ra, sau đó tiếp tục đọc sách.

Thú vị quá!

Bởi vì quá thú vị, Lâm Kiến rõ ràng biết pháp thuật khôi phục cho hắn lại im như thóc, kéo đến tận khi pháp thuật trên người Hạ Trường Sinh tự động giải.

Hạ Trường Sinh khôi phục lại sức mạnh, việc đầu tiên hắn làm là đi tìm cái đám bắt nạt mình lúc trước tính sổ.

Từ lần trước tán gẫu về chuyện liên quan đến Hư Không Chi Cảnh, Lâm Kiến bắt đầu có hứng thú với cuộc sống khi Hạ Trường Sinh còn là hung thú lúc trước, thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn một ít chuyện quá khứ.

Hạ Trường Sinh nheo hai mắt, nhớ lại.

Sao lại cảm thấy hình như quá khứ của hắn không có gì hay để kể nhỉ.

“Tên của hung thú không thể tùy tiện nói cho người khác sao?” Lâm Kiến nghe được quy tắc này.

“Thứ không phải người bị biết tên đều có chỗ nguy hiểm.” Hạ Trường Sinh nói.

“À.” Lâm Kiến đã hiểu, sau đó y ghé lại bên cạnh Hạ Trường Sinh, hỏi hắn: “Vậy tên hung thú của huynh là gì?”

Thân thể Hạ Trường Sinh cứng đờ.

Lâm Kiến chớp chớp mắt, nhìn hắn với vẻ mong chờ.

“Huynh không muốn nói?” Lâm Kiến rất khiếp sợ.

Hạ Trường Sinh chống đầu, bất đắc dĩ: “Không phải như đệ nghĩ đâu.”

Lâm Kiến nhìn hắn.

“Phát âm của chữ kia ở chỗ người phàm các đệ không dễ nghe lắm.” Hạ Trường Sinh nói: “Cho nên sau đó ta tách chữ đó ra, biến thành hai chữ. Nhưng cái đám cầm thú kia lại bắt đầu cười nhạo tên ta giống tên của giống cái, ta đây rất tức giận.”

Lâm Kiến bắt đầu hiểu được tại sao quan hệ giữa Hạ Trường Sinh và các hung thú khác không tốt rồi.

Có liên quan đến chuyện thần kinh của các hung thú khác quá thô.

Nhưng càng quan trọng hơn là, bản thân Hạ Trường Sinh thật sự rất hẹp hòi.

“Tức chết ta, tức chết ta…” Ký ức vốn đã quên lãng của Hạ Trường Sinh bắt đầu tấn công hắn.

Lâm Kiến cảm thấy bản thân đã mở ra một đề tài cấm kỵ.

“Thời gian của hung thú hoặc là chỉ trong nháy mắt hoặc là rất lâu rất dài.” Hạ Trường Sinh nhắc lại những lời này: “Trường Sinh là rất lâu dài, mà tên thật của ta lại rất ngắn ngủi.”

“Cho nên?” Lâm Kiến hỏi.

Hạ Trường Sinh phát hiện y là một tên ngốc, hắn nghiêng người về phía trước, dán bên tai Lâm Kiến, nhỏ giọng nói: “Cho nên tên của ta là…”

Chỉ một thoáng.

Lâm Kiến đã biết đáp án dài lâu.

-------

Vở kịch nhỏ 1:

Phỏng vấn: Bạn cảm thấy thế nào về việc mọi người ghép cho bạn một cp?

Tư Mã Tĩnh: A, ta không phải độc thân, chỉ là cp của ta BE thôi.

Phỏng vấn: …

Tư Mã Tĩnh (cười): Còn việc gì không?

Vở kịch nhỏ 2:

Hạ Trường Sinh: Tư Mã Tĩnh!

Tư Mã Tĩnh: Không nằm trong khu vực phục vụ, xin mời gọi lại sau.

Vở kịch nhỏ 3:

Lâm Kiến: Bạn nhỏ thông minh hẳn là đoán được tên của đại sư huynh.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương