Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều
Chương 78: Không cầu được (10) - Đức Phật và tín đồ

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Mưa ào ào trút xuống, nhiều bông hoa và lá bị xối rụng hòa cùng với dòng nước chảy xiết chảy vào hiên nhà. 

Những cánh hoa nhớp nháp chất chồng, nước mưa trong suốt xối xuống phiến đá, bầu trời u ám nặng nề như sắp đè xuống, cộng thêm người đang ngồi trên xích đu kia nữa.

Lý Nhược Thủy không khỏi giật mình, lại ngước lên nhìn bầu trời. 

Nghĩ kĩ lại thì khi thề nàng nói chiều tối nay sẽ trở về, nhưng khi móc nghéo thì nàng lại nói chắc chắn hôm nay sẽ về. 

Mặc dù có chút cố ý bắt bẻ, nhưng có lẽ nàng chưa thất hứa…

Dù có thất hứa hay không, thì trạng thái hiện tại của Lộ Chi Dao quá tệ, trước khi suy nghĩ của mình quay trở lại, nàng đã đi đến bên cạnh chiếc xích đu rồi. 

“Sao ngươi lại ngồi ở đây?”

Chiếc ô giấy dầu màu vàng nhạt che trên đỉnh đầu hai người, những giọt nước bắn tung tóe từ mép ô giấy dầu, tiếng tí tách vừa gấp gáp vừa lớn, nghe trong bầu không khí yên tĩnh này thật ồn ào. 

Lộ Chi Dao chỉ nghiêng đầu nhìn về phía này, mái tóc đen ướt đẫm hơi xoăn lại, những giọt nước nhỏ li ti rơi từ hàng mi xuống, giống như những giọt nước mắt.  

Lại nói, hình như nàng chỉ thấy hắn khóc có một lần, đó là lần đầu tiên họ hôn nhau ở khách điếm. 

Những lúc khác, hắn thường cười, kể cả bây giờ, dù trông có vẻ như sắp khóc nhưng hắn vẫn mỉm cười dịu dàng.  

“Ngươi về rồi à?”

Lộ Chi Dao kiên trì lặp lại câu hỏi này, sau khi nói xong thì im lặng chờ đợi câu trả lời của nàng. 

“Ta đã nói sẽ về mà, còn ngoéo tay nữa, ngộ nhỡ nếu ta không quay về ta sẽ bị ngươi đuổi giết mất.” 

Giọng nói của Lý Nhược Thủy rất nhẹ nhàng, nàng cố gắng dùng lời nói đùa để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.   

“Ngươi biết ta sẽ không giết ngươi.” Lộ Chi Dao khẽ điểm chân, chiếc xích đu lại đung đưa.

“Ta sẽ chỉ giết những người muốn cướp ngươi đi… ta đang đu xích đu.”

Giải thích xong những gì mình muốn nói, hắn mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Lý Nhược Thủy.   

Chiếc xích đu bắt đầu kêu cót két, những cánh hoa dưới chân hắn đã bị nghiền nát thành bùn.  

Lý Nhược Thủy nhìn hắn dựa vào xích đu, sau đó cong môi cười, vươn tay chạm vào sợi dây xích đu.  

“Cũng lâu rồi ta không ngồi, ta có thể đu cùng ngươi không?”

Tiếng cót két dừng lại, Lộ Chi Dao ngước lên “nhìn” nàng, ánh mắt trống rỗng không thể tập trung, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Sau sự ngạc nhiên, khóe miệng hắn lại cong lên, Lộ Chi Dao thở dài, tiếng thở dài ấy tựa như đang than thở, lại như đang vui mừng.  

“Sao lại có người như ngươi chứ.”

Lý Nhược Thủy hiểu ý của hắn, nàng xoay người xách vạt váy ngồi xuống bên kia, cùng hắn đu xích đu trong mưa. 

Hai ngươi cùng nhau, bầu trời u ám tối tăm cũng trở nên dịu dàng hơn, ngay cả cơn mưa này cũng trở nên ấm áp tình thú. 

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, Lý Nhược Thủy không nhịn được bật cười thành tiếng. 

“Ta vẫn còn nhớ lần cuối cùng chúng ta ngồi xích đu dưới mưa là ở nhà họ Trịnh, lúc đó ngươi vẫn đang ăn giấm của Trịnh Ngôn Thanh.”

Xích đu lắc lư qua lại, vai Lộ Chi Dao vốn đã cảm thấy căng thẳng hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng. 

Lý Nhược Thủy không đi, nàng vẫn ở đây cùng hắn dưới mưa, Bạch Khinh Khinh đã nói dối. 

“Đừng nhắc đến Trịnh Ngôn Thanh, được không?”

Trong tình cảnh này, hắn không muốn nhớ đến một người không cần thiết. 

Lý Nhược Thủy cẩn thận nhìn hắn, chỉ thấy hắn thả lỏng bả vai, mày giãn ra mới thở phào, nỗi lo trong lòng cũng được đặt xuống. 

Vừa rồi hắn ở trong trạng thái như một người đứng trên bờ vực vách đá, chỉ cần nàng nói một câu nhẹ nhàng thôi cũng có thể đẩy hắn xuống.  

“Không lo lắng nữa chứ?”

Lý Nhược Thủy vươn tay xoa nhẹ mi tâm của hắn, rồi vén tay áo lau đi những giọt mưa trên mắt hắn. 

Lông mi Lộ Chi Dao khẽ run lên, vài sợi tóc dính vào bên cổ và xương quai xanh,  quấn quýt thành những đường nét kỳ lạ.

Tóc đen, da trắng, môi đỏ, cả người chỉ đơn giản có ba gam màu đỏ, trắng và đen, nhưng lại giống như một bức tranh thủy mặc được tô điểm bằng màu đỏ son. 

Có lẽ vì tiếng mưa rơi tí tách làm xao động tâm hồn, có lẽ vì dáng vẻ đáng thương của hắn, hoặc có lẽ là do trái tim mách bảo…

Lý Nhược Thủy nghiêng chiếc ô sang bên phải,  tay chống lên chỗ ngồi của xích đu, rồi áp môi lên màu đỏ duy nhất trong bức tranh thủy mặc kia. 

Tiếng cót két của xích đu vẫn vang lên, hai tà áo trắng và vàng đan xen trên mặt đất, theo nhịp đung đưa mà ma sát vào nhau.  

Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt ô, khiến tán ô giữa hai người hơi lắc lư, tiếng lộp bộp không ngừng vang lên, nhưng lại không thể che lấp tiếng thở dốc khe khẽ.  

Bàn tay còn lại của Lý Nhược Thủy lau đi những giọt mưa trên mặt hắn, sau đó chuyển ra sau lưng hắn, nàng cố gắng kiềm chế bản thân không chạm vào thắt lưng của hắn, một lúc sau lại trượt đến giữa các ngón tay hắn. 

Nụ hôn này mang đến sự an ủi tinh thần, là sự giải phóng cho nhau khi hai người bị thu hút bởi nhau, là sự cộng hưởng giữa hai tâm hồn.  

Lý Nhược Thủy không muốn phủ nhận rằng không chỉ Lộ Chi Dao, mà ngay cả nàng cũng đắm chìm trong nụ hôn này. 

Hắn luôn bị động chờ đợi nàng chủ động, dù đã nhiều lần như vậy nhưng động tác của hắn vẫn còn vụng về, nhưng tình cảm mà hắn dành cho nàng lại mãnh liệt hơn nhiều.   

Điều này không khỏi khiến Lý Nhược Thủy nghĩ đến một câu: Uống nước nhớ nguồn, ăn cám trả vàng.

Nàng đã cho hắn một dòng sông, mà Lộ Chi Daođã đáp lại nàng bằng cả một đại dương mênh mông.   

Lý Nhược Thủy không nhịn được mà buông hắn ra bật cười, ngay cả hai bàn tay đang đan mười ngón tay cũng run rẩy theo. 

Lộ Chi Dao liếm môi khiến đôi môi càng đỏ mọng hơn, hắn tỏ vẻ hơi không hài lòng, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của nàng, hắn vẫn không nhịn được mà dịu lại.  

“Ngươi cười cái gì?”

Giọng nói của hắn có chút trầm thấp, pha lẫn một chút bất đắc dĩ.  

“Không cười gì hết.”

Lý Nhược Thủy cầm ô, mỉm cười nhìn Lộ Chi Dao, mặc dù đôi mắt hắn không thể nhìn thẳng vào nàng, nhưng nàng vẫn chăm chú nhìn hắn. 

“Ta chỉ cảm thấy ngươi rất tốt, cực kỳ tốt luôn.”

Câu nói này chẳng khác nào câu “ngươi rất đẹp” cả, khiến Lộ Chi Dao nghe  vô cùng hài lòng.  

Hắn vén mái tóc ướt đẫm rủ xuống trên trán, để lộ vầng trán sáng bóng và đôi mày đẹp như tranh vẽ, muốn nàng tiếp tục khen ngợi ngoại hình của mình. 

“Ngươi tốt như vậy, đương nhiên phải có món quà tốt nhất.”

Tay trái Lý Nhược Thủy đan xen mười ngón tay với hắn, nàng kẹp ô giữa cổ, tay còn lại lấy chiếc hộp gỗ ra. 

“Ngươi mở ra đi, thử đoán xem bên trong là gì.”

Nàng nhét chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay vào tay hắn, trên hộp không có nhiều hoa văn, chỉ là một chiếc hộp gỗ đơn giản. 

Lộ Chi Dao đặt hộp giữa hai người bọn họ, hắn dùng một tay mở ra, rồi sờ soạng bên trong, sau đó lấy ra. 

Leng keng…

Tiếng chuông trong trẻo vang lên cùng tiếng mưa, những sợi dây bạc mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, những chiếc chuông nhỏ tròn vo bị gió thổi lên rồi lại rủ xuống. 

Âm thanh quen thuộc này đưa hắn trở lại một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có hương vải, tiếng chuông ngân vang và cảm giác thân mật khi nàng ngồi lên đùi hắn.  

“Đây là vòng chân.”

Sợi dây bạc mát lạnh trong tay hắn trở nên nóng bỏng, nóng đến mức khiến hắn siết chặt đầu ngón tay, môi mím chặt, lông mi rũ xuống khẽ run. 

Lý Nhược Thủy tròn mắt, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết? Không phải bình thường mọi người đều đoán là vòng tay sao?”

Giọng điệu chắc chắn của Lộ Chi Dao như thể hắn đã nhìn thấy thứ này. 

Lý Nhược Thủy thở dài, nhưng ngón chân lại đung đưa trên mặt đất, đẩy xích đu lắc lư. 

“Ta còn tưởng ngươi sẽ đoán là vòng tay, để ta có thể tạo cho ngươi một bất ngờ.”

“Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, ta đoán đây là vòng tay.”

Hắn mỉm cười sửa lời, nhưng tay vẫn siết chặt chiếc vòng chân, những chiếc chuông nhỏ trên đókêu leng keng như chuông gió, nghe vừa trong trẻo lại dịu dàng.

Lý Nhược Thủy: “...”

Thật ra không cần thiết phải chiều theo nàng như vậy.

“Đây chính là cách của ta. Ngươi luôn ở bên cạnh ta, lại còn dùng vòng chân khóa ta lại, điều đó không phải cũng giống như bị giam lỏng sao?”

Lý Nhược Thủy nói ra những lời nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nàng lại có chút lo lắng, bởi vì cách nói này nghe cứ như nàng đang đầu cơ trục lợi vậy.  

“Vòng khóa này do ta nhờ thợ rèn làm, một khi khóa lại thì không thể tháo ra được... Không phải ngươi muốn như vậy sao?”

Đương nhiên là hắn muốn. 

Lộ Chi Dao vuốt ve sợi dây bạc, chỉ là lúc này hắn không thể diễn tả tâm trạng của mình, giống như trái tim sắp nhảy ra ngoài vậy. 

Hắn thường xuyên mơ về giấc mơ đó, luôn tự hỏi tại sao “Lộ Chi Dao” trong mơ lại may mắn như vậy?   

Người đó có tài cán gì mà có thể dùng một sợi dây xích trói buộc nàng, còn hắn thì ngay cả một nụ hôn cũng khó cầu.

Hắn không cần gì nhiều, cho dù nàng có xích hắn lại như một con chó cũng được, hắn chỉ cần một thứ gì đó có thể kết nối hắn với nàng, bất cứ thứ gì cũng được. 

 Giờ đây hắn đã có nó. 

“... Có thể sao?”

Lý Nhược Thủy nhìn hắn thở dài, nàng đưa tay ra lau những giọt nước nhỏ giọt trên trán hắn. 

“Được.”

Xiềng xích của của nàng ở chân, còn xiềng xích của Lộ Chi Dao thì ở trong tim. 

Lý Nhược Thủy lại dao động, nàng nghiêng đầu nhìn những đám mây trên trời, không khỏi thở dài một hơi. 

Nàng đã dốc hết lòng rồi, mà tiến độ của nhiệm vụ vẫn chưa đến ba phần tư.  

Hệ thống HE này, chẳng lẽ vì không thể đưa nàng về nhà nên mới bịa ra nhiệm vụ chinh phục này đấy chứ? 

Chinh phục một người đã khó, còn không biết chính xác khi nào mới được về nhà, lại còn dễ bị đối tượng chinh phục quấy nhiễu, vật lộn trong hai tình huống khó xử này thật mệt mỏi. 

*

“Sẵn sàng chưa?”

Lý Nhược Thủy nhìn Lộ Chi Dao sau khi tắm rửa và mặc y phục chỉnh tề đang ngồi đoan chính ở mép giường chờ nàng đi qua. 

Hắn mặc một chiếc áo choàng ngủ đơn giản, mái tóc đen xõa sau lưng, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh và một nốt ruồi nhỏ trên đó.  

Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, cởi bỏ chiếc váy nhu vừa mới thay ra, váy lụa trắng kéo xuống dưới chân, chỉ còn lại lớp yếm mỏng bên trong khiến nàng có chút ngại ngùng. 

“Ngươi nhất định phải nhẹ nhàng thôi đấy.”

Lộ Chi Dao gật đầu, lấy bộ kim bạc từ bên cạnh ra, ngồi sang một bên nhường chỗ cho nàng. 

“Yên tâm… Có thể đến lúc đó ta sẽ có chút hưng phấn, nhưng sẽ không làm ngươi đau đâu.”

Từ khi biết rằng việc giải cổ phải dùng kim châm, Lý Nhược Thủy đã không còn cảm thấy vui vẻ như lúc ban đầu nữa. 

Sống đến tận bây giờ, nàng chưa từng bị châm cứu. 

Lý Nhược Thủy nằm sấp xuống giường với vẻ mặt như một người sắp hy sinh, đường cong xinh đẹp, làn da mịn màng óng ánh dưới ánh nến. 

Nhưng cho dù cảnh tượng này có gợi tình đến mức châm ra lửa, thì đối với Lộ Chi Dao mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. 

Thế giới của anh vẫn không có gì, thậm chí màu đen cũng không có. 

Cảm nhận được nàng đã nằm xuống, Lộ Chi Dao duỗi ngón trỏ ra, đặt lên cột sống hơi lõm của nàng.

“Hình dạng cơ thể mỗi người mỗi khác, muốn tìm đúng huyệt đạo của ngươi, ta phải sờ một lần trước, ngươi thấy được không?”

“Được.” Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, mừng vì cơn đau đã tạm trì hoãn. 

 Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng đã không còn cười nổi nữa.

“Bắt đầu từ cột sống xuống thắt lưng là huyệt khí hải…”

Cảm giác ngứa ngáy khi đầu ngón tay vuốt dọc sống lưng giống như có hàng ngàn con kiến đang bò trên xương, nhưng nàng không thể gãi, mà chỉ có thể nhúc nhích vai để giảm bớt. 

Quá tội lỗi, Lộ Chi Dao không hiểu gì cả, mà trong đầu nàng lại cứ suy nghĩ miên man đủ thứ về hắn.

Lý Nhược Thủy liên tục tự nhủ, đây là đang giải cổ, đừng mang những ý nghĩ kỳ lạ vào đây.  

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng quay đầu nhìn ra bên ngoài để đánh lạc hướng bản thân. 

Nhưng màn giường tầng tầng lớp lớp rủ xuống, che khuất tầm nhìn của nàng, cũng bao bọc họ trong không gian nhỏ hẹp này.

Ngón tay hắn vẫn đang lang thang sau lưng, mãi cho đến khi Lý Nhược Thủy quen thuộc với cảm giác ngứa ngáy này, thì Lộ Chi Dao đột nhiên dừng lại. 

“Sao vậy?”

Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn ngẩn ngơ một cách hiếm thấy.

“Thật ngứa ngáy.”

Hắn thốt ta một câu không đầu không đuôi như vậy, làm Lý Nhược Thủy nghe mà không sao hiểu nổi. 

“Là ta bị gãi, ngươi ngứa cái gì?”

Lộ Chi Dao lắc đầu, khóe miệng vẫn mang nụ cười quen thuộc, nhưng lại xoa xoa ngực.  

“Ta không biết, ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy, nhưng ta không thể gãi được… Chờ một chút, ngươi cũng châm cứu cho ta được không?”

Hắn hiểu nhầm cảm giác xao động trong lòng là hứng thú, muốn nàng mang đến cho hắn khoái cảm trong đau đớn. 

Lý Nhược Thủy: “...Ta từ chối.”

“Thật đáng tiếc.” Lộ Chi Dao cong môi, sau đó chuyển sự chú ý sang cây kim châm. 

Huyệt đạo đã được tìm thấy, sau đó Lộ Chi Dao lấy kim bạc từ trong hộp kim ra. 

Hắn cúi người bên cạnh nàng, mái tóc đen buông xuống như thể thêm một tấm rèm khác che phủ cho nàng. 

“Ta bắt đầu đây, đau thì cắn ta, đừng cố nhịn.”

Vừa dứt lời, tay trái của hắn đã đưa đến bên miệng nàng, những ngón tay thon dài trông rất dễ cắn. 

Cây kim bạc đâm vào vị trí hắn đã chạm vào lúc đầu, vừa đâm vào huyệt đạo thì không sao, nhưng khi số lượng kim bạc tăng lên thì cảm giác cơn đau cũng tăng vọt. 

“A…”

Lý Nhược Thủy hít một hơi lạnh, vùi mặt vào chăn, há miệng cắn vào. 

“Cắn ta.”

Ngón tay tái nhợt đặt lên môi nàng, nhẹ nhàng áp lên môi nàng. 

Lý Nhược Thủy đành buông chăn bông ra, há miệng cắn vào tay Lộ Chi Dao. 

Cơn đau từ nàng truyền đến đầu ngón tay hắn trong nháy mắt, mang đến một cảm giác vô cùng sung sướng, Lộ Chi Dao không khỏi dừng tay đang thi châm để cảm nhận mội thứ từ nàng. 

Dù là vô tình hay cố ý, hắn không chỉ cảm thấy đau mà còn chia sẻ nỗi đau với Lý Nhược Thủy, như thể hắn đã hòa làm một với nàng vậy. 

Nhận thức này khiến hắn đắm chìm trong đó không thể thoát ra được. 

Trong khoảnh khắc sung sướng kéo dài ấy, Lộ Chi Dao khó khăn hoàn thành nhiệm vụ chữa trị. 

Hắn nghiêng người nằm bên cạnh Lý Nhược Thủy, trên trán vậy mà đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp xen lẫn chút vui thích.  

Điều này thật sự rất khó để không hiểu lầm. 

Tại sao nàng là người bị châm cứu, mà Lộ Chi Dao lại như đã trải qua một quá trình tâm lý phức tạp từ đau khổ đến vui sướng vậy.  

Lý Nhược Thủy hai má ửng đỏ được hắn đỡ dậy ngồi trên giường không dám nhúc nhích, chỉ có thể thẳng lưng ngồi im.

“Để ép cổ trùng ra thì ngươi phải ngồi yên.”

Hắn ngồi trên sàn nhà, y phục càng thêm lỏng lẻo, một sợi tóc dài buông xuống cổ rồi chui vào trong, nửa ẩn nửa hiện như một vệt đen trên nền trắng. 

Lộ Chi Dao lấy chiếc hộp gỗ dưới gối ra, lại lấy chiếc vòng chân ra. 

“Đeo cái này vào trước đã.”

Hắn nắm lấy bắp chân Lý Nhược Thủy, từ từ vuốt ve xuống đến mắt cá chân nàng, vẻ mặt nghiêm túc khóa chiếc vòng chân leng keng vào chân nàng.   

Trong lòng như có thứ gì đó hoàn toàn được đặt xuống, Lộ Chi Dao tựa trán lên đầu gối nàng, thở dài một hơi.  

“Vì ngươi đã làm được nên ta sẽ giữ lời, không nhốt ngươi lại nữa.”

Lý Nhược Thủy hạ mắt xuống, nhìn hắn bên cạnh chân mình, tâm trạng rất phức tạp.

Rõ ràng người bị kiềm chế là nàng, bị nhốt cũng là nàng, nhưng người yếu đuối nhất lúc này lại là người đang quỳ gối dưới chân nàng.

Bên ngoài mưa rơi lộp bộp, cuốn trôi hết mọi thứ, bên trong ánh đèn lờ mờ bao phủ họ trong ánh sáng mờ ảo.  

Nhìn từ xa, hắn giống như một tín đồ quỳ trước mặt Đức Phật, thành tâm cầu nguyện Phật ban cho hắn một chút ân huệ.  

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương