Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 925: Thay thế, nghênh đón Tử Thần! (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Núi Minh Đấu vẫn yên tĩnh như trước, các hồn đạo phí dò xét bay lượn, luận động lơ lửng trên không. Ngoài cảm giác lo lắng ra, Hoắc Vũ Hạo cảm có cảm giác kích thích mãnh liệt. Lúc này giác quan của Hoắc Vũ Hạo không
Ngoài lo lắng ra, Hoắc Vũ Hạo còn có cảm giác bị kích thích mạnh mẽ. Lúc này, giác quan của Hoắc Vũ Hạo không ngừng được nâng cao, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được tiềm năng của bản thân mình đang không ngừng bị kích thích trong trạng thái này.
Nếu có thể duy trì trạng thái này thì thật tốt quá. Hoắc Vũ Hạo hiểu rằng sau khi hành động lần này thành công, chỉ sợ tu vi của hắn lại tăng lên.
Một nghìn tám trăm mét… Một nghìn năm trăm mét... Một nghìn ba trăm mét… Một nghìn hai trăm mét!
Đến chỗ cách đỉnh núi chính một nghìn hai trăm mét, Hoắc Vũ Hạo dừng lại. Hắn không vội vàng tiến về phía trước, cũng không có phóng thích tinh thần dò xét, mà là dựa vào nhãn lực của chính mình nhìn về phía ngọn núi chính.
Dù không có sự hỗ trợ của tinh thần lực nhưng hai con mắt linh hoạt này cũng có tiêu chuẩn của Tử Cực Ma Đồng cấp cao. Trong bóng tối, hắn có thể nhìn rõ rất nhiều thứ trong phạm vi một nghìn hai trăm mét.
Hoắc Vũ Hạo nhận ra, rõ ràng trên đỉnh núi chính của núi Minh Đấu không có nhiều hồn đạo khí, ngược lại ở hai bên đỉnh núi lại có nhiều hồn đạo khí hơn một chút. Trên đỉnh ngọn núi cao nhất có một khu vực lớn được kim loại bao phủ hoàn toàn, phía trên đó còn sáng tạo các vỏ kim loại trông rất kỳ quái.
Bên trong những kim loại này chắc chắn những hồn đạo khí tốt nhất. Hoắc Vũ Hạo ghi nhớ vị trí của chúng trong lòng. Cho dù hành động lần này không thành công, nhớ kỹ, chuẩn xác vị trí của những hồn đạo khí này cũng sẽ rất hữu ích.
Đồng thời, thông qua quán sát của mình hắn bắt đầu phán đoán vị trí của hồn đạo khí tử thần. Đối với hồn đạo khí tử thần, kết quả tốt nhất là hủy hoại nó, đây mới là mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi của hắn!
Hồn đạo khí tử thần cũng không khó tìm, Hoắc Vũ Hạo rất nhanh đã nhìn thấy trên đỉnh núi có một tấm kim loại hình bán nguyệt. Đường kính của tấm kim loại này khoảng mười mét, toàn thân có màu xám gỉ sắt. Bất kể là ban ngày hay ban đêm nó cũng dễ làm người khác chú ý. Nhưng khi nhìn thấy nó, rõ ràng Hoắc Vũ Hạo cảm thấy tâm hồn mình run rẩy.
Mặc dù nó không phóng ra bất kỳ hồn lực chấn động nào nhưng cảm giác của Hoắc Vũ Hạo vẫn hết sức rõ ràng. Đây là gì? Rõ ràng là một sự khủng bố, một vật tự nhiên vậy mà sinh ra một lực mạnh mẽ áp bách như vậy! Có lẽ là ở chỗ này. Chỉ cần có thể đến gần nó, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.
Hồn đạo khí tử thần tuy mạnh mẽ nhưng nó là một sự tồn tại mang tính chiến lược. Nếu thực sự đến gần nó, nó sẽ không phát huy tác dụng xứng đáng. Cho dù nó có mạnh thì cũng chỉ giỏi công kích từ xa mà không phải toàn năng.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi rồi lại bắt đầu triển khai. Lúc này, hắn nín thở, di chuyển về phía trước từng chút từng chút một. Trong Vận Mệnh Chi Nhãn ánh sáng màu hồng vàng lặng lẽ lóe lên, chú ý tất cả mọi thứ phía trước.
Tinh thần che chắn là vô hình vô tướng, cho dù là Hoắc Vũ Hạo cũng không thể nào phát hiện ra nó bằng tinh thần lực mà không chạm vào. Nhưng nếu hắn tiếp xúc với nó hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Một nghìn hai trăm mét… Một nghìn một trăm mét… Nghìn lẻ năm mét…
Hoắc Vũ Hạo đến gần từng chút từng chút một, khi còn cách ngọn núi khoảng một ngàn hai mươi mét, hắn dừng lại.
Hắn hoàn toàn dựa vào trí nhớ của mình từ lần trước để đến đây. Mà mười mét cuối cùng này hắn cũng không thể nào xác định được. Thay vì mạo hiểm, không bằng giữ nguy hiểm trong tầm kiểm soát của mình.
Hoắc Vũ Hạo yên lặng cở hồn đạo khí phi hành trên người xuống, trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Trên núi rất có thể có hồn đạo khí dò xét chấn động. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng chỉ cần tốn chút ít thủ đoạn là có thể đến gần như vậy, nhưng Nhật Nguyệt Đế Quốc hiển nhiên đã rất tin tưởng sau khi cải tạo hồn đạo khí dò xét bên ngoài và đặt tất cả các hồn dẫn khí dò xét trên ngọn núi bên ngoài. Ngược lại nơi này ngoại trừ vòng bảo hộ tinh thần ra thì không còn hồn đạo khí dò xét nào khác.
Vận Mệnh Chi Nhãn càng ngày càng sáng, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Bởi vì tinh thần lực phát ra mạnh mẽ nên ánh sáng xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu hơi vặn vẹo.
“Linh Hồn Bạo Chấn!” Trong miệng Hoắc Vũ Hạo quát nhẹ một tiếng. Không khí phía trước hắn như đang sôi trào, đột nhiên có một tiếng nổ trầm lặng trong phạm vi mấy chục mét trước mặt hắn - trong phạm vi tấn công của Tinh Thần Hệ!
Vòng bảo hộ tinh thần ẩn giấu cách đỉnh núi chính hàng nghìn mét cuối cùng cũng bị kích động đến, phát ra một tiếng vo ve trầm thấp, xuất hiện ở khoảng cách mười mét trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Dưới tác dụng của Linh Hồn Bạo Chấn, vòng bảo hộ tinh thần dao động dữ dội.
“Bíp bíp!” Tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên trên ngọn núi chính.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo không thay đổi. Lúc này, sử dụng kỹ năng mô phỏng linh hồn để tàng hình cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Trên trán, tia sáng tím vàng của Vận Mệnh Chi Nhãn lập lòe, phóng ra điện xạ, trên không trung dần dần chuyển sang màu hồng vàng. Ánh sáng chói mắt mạnh mẽ chạm vào tầng tinh thần che chắn phía trên kia.
Phải biết rằng, một đòn tấn công lúc trước của Hoắc Vũ Hạo đã khiến có Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành tổn thương nặng nề, khiến tinh thần hộ thân của hắn bị hồn đạo khí nghiền nát.
Vòng bảo hộ tinh thần của ngọn núi chính của núi Minh Đấu này tuy mạnh nhưng phạm vi phòng ngự quá lớn, cho nên, sức phòng ngự của một vị trí dù sao cũng không thể đạt tới cấp chín.
“Bụp…” Giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, một lỗ thủng có đường kính khoảng một mét xuất hiện ở vòng bảo hộ tinh thần. Nhưng vòng bảo hộ tinh thần này thật sự rất mạnh mẽ, sau khi bị phá vỡ, nó nhanh chóng lan tràn ra, muốn nhanh chóng sửa chữa.
Làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể bỏ qua cơ hội như vậy? Hồn đạo khí phi hành sau lưng hắn đột nhiên phát sáng, thân thể của hắn hóa thành một luồng ánh sáng chui qua cái lỗ kia, hoàn toàn không có tiếp xúc với tầng tinh thần che chắn kia.
Sau khi tiến vào phạm vi một nghìn mét, sinh tử được quyết định trong nháy mắt! Hắn làm sao có thể để cho mình rơi vào trạng thái thôi miên sau khi chạm vào vòng bảo hộ tinh thần?
Trên ngọn núi chính, từng luồng ánh sáng lóe lên, nham thạch ở nhiều nơi bắt đầu di chuyển. Trên đỉnh ngọn núi, những mảnh vỏ kim loại lần lượt nứt ra, lộ ra hồn đạo khí ở bên trong.
Hoắc Vũ Hạo vốn không cần dùng tinh thần dò xét để cảm nhận, cũng có thể cảm nhận được bản thân đang bị số lượng lớn hồn đạo khí tập trung vào.
Trong nháy mắt ánh sáng méo mó xuất hiện xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo - Tinh Thần Cán Nhiễu!
Cùng lúc đó, ba đôi cánh sau lưng hắn dùng toàn lực phóng hòn lực ra bất kể phải trả giá như thế nào, cộng thêm hai hàng tên lửa dẫn hồn kia phun ra, thân thể của hắn giống như sao băng rơi thẳng xuống ngọn núi chính. Mục tiêu của hắn chính là hồn đạo khí tử thần trên đỉnh núi.
Sau khi tiến vào phạm vi của vòng bảo hộ tinh thần, tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo bao trùm toàn bộ, mục tiêu vẫn là đỉnh núi như trước. Hắn cũng muốn xem rốt cuộc hồn đạo khí tử thần kia là cái gì.
Bên trong vỏ bọc hình bán nguyệt, một hồn đạo khí hình mũi khoan ở bên trong từ từ chui ra. Toàn thân hồn đạo khí này có màu đỏ sẫm, trong nháy mắt khi nó xuất hiện ánh sáng của tất cả đạo hồn khí xung quanh đều trở nên mờ đi. Hồn lực chấn động kinh khủng không ngừng lan tràn. Lúc tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo bao trùm, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lập tức xuất hiện ở sâu trong tâm hồn hắn.
Hoắc Vũ Hạo kêu lên một tiếng, cơ thể có chút không khống chế được, thân thể có chút mất kiểm soát muốn ngã xuống. Tinh thần dò xét của hắn nhanh chóng co lại như chạm phải bàn ủi nung đỏ vậy.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo gặp phải tình huống như vậy. Dù là khi đối mặt với thần thú hắn cũng không chật vật như bây giờ.
Đó là…
Trong lúc vẻ mặt hoảng sợ thay đổi, Hoắc Vũ Hạo cố gắng thúc dục hồn lực và tinh thần lực, cố gắng để cho cơ thể cân bằng nhất có thể.
Đúng lúc này, ánh sáng của hồn đạo khí trên ngọn núi tách ra. Lượng lớn hồn khí và đạn pháo bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo, bao phủ lấy hắn, không quan tâm đến tinh thần của hắn, trực tiếp tiến hành công kích bao trùm.
Tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng thu hồi lại, tuy cơn đau đớn kịch liệt kia khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra, nhưng lúc này, hắn đã chẳng quan tâm đến những thứ này nữa. Hắn bảo vệ tinh thần dò xét xung quanh cơ thể mình, không còn lao về phía ngọn núi chính kia mà nhanh chóng trầm xuống, có ý định tránh khỏi đòn đánh trí mạng kia.
Bổn nguyên của tinh thần Thiên Mộng Bằng Tằm bắt đầu có tác dụng trong đầu Hoắc Vũ Hạo. Tinh thần lực ôn hòa làm dịu Tinh Thần Hải của hắn và giảm bớt nỗi đau đớn cho hắn.
Nhưng vừa rồi, vừa rồi hồn đạo khí hình mũi khoan hồng tiếp xúc với Hoắc Vũ Hạo đã có ảnh hưởng rất lớn đến hắn, cơ thể của hắn vẫn chùng xuống. Một đạo hồn đạo xạ đánh thẳng vào vai hắn, đánh cho hắn quay tròn trên không trung một lúc.
Hồn đạo xạ tuyến cấp bảy!
May mà trên người hắn có chiến giáp bảo hộ đan binh, nếu không cho dù thực lực của hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị đòn này đánh cho bị thương.
Tình hình còn tệ hơn trong dự đoán. Hồn đạo khí tử thần mạnh mẽ kia vượt qua khỏi dự đoán của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này, tháp nhọn hình mũi khoan kia hoàn toàn dựng đứng lên, phía trên còn có ánh sáng đỏ sậm nhàn nhạt lưu chuyển, nhưng lại không hề phóng về phía hắn. Rõ ràng, người của Nhật Nguyệt Đế Quốc có thể khống chế được hồn đạo khí tử thần, Hoắc Vũ Hạo không đủ tư cách để Tử Thần Quang phóng ra.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo đang rơi vào trạng thái bị động tuyệt đối, khi hắn chuẩn bị thi triển di chuyển tức thời để thoát khỏi tình thế nguy hiểm thì lúc đó, một ánh sáng màu tím sáng lên sau lưng hắn. Ngay sau đó, trong không khó vang lên tiếng nổ vang liên tiếp. Hồn đạo đạn pháo mà đối phương bắn ra đã phát nổ, nổ thành từng mảnh trong không trung. Một lực nhẹ nhàng kéo Hoắc Vũ Hạo dịch chuyển sang một bên, thoát khỏi trung tâm vụ nổ.Một thân ảnh mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Lúc Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên thì sợ ngây người.
Người đột nhiên xuất hiện cứu vớt hắn chính là Đường Vũ Đồng!
Tư thế lúc này của nàng rất hiên ngang, một đôi Long Thần Điệp Quang Minh xòa ra sau lưng nàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh sáng tím vừa rồi là do nàng phát ra.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói. Hắn không ngờ Đường Vũ Đồng sẽ đi vào đây với mình, lúc trước hắn không có chút cảnh giác nào…!
Đây thật sự là chuyện khó tin.
Đường Vũ Đồng cười hì hì, nói: “Cái này có là gì? Ta có thiên phú và năng lực có thể trà trộn lẻn vào với ngươi. Không có bổn cô nương trợ giúp, vừa rồi ngươi đã bị tập kích mãnh liệt rồi, tiếp theo nên làm như thế nào?"
Có Đường Vũ Đồng an ủi một chút, Tinh Thần Chi Hải đang đau đớn đã được Thiên Mộng Băng Tằm hóa giải.
Hoắc Vũ Hạo chẳng quan tâm hỏi Đường Vũ Đồng có năng lực và thiên phú gì, hắn kéo Hoắc Vũ Động rồi nhanh chóng dẫn nàng bay về phía ngọn núi.
Bây giờ không thể nào đuổi nàng đi được, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ bọn họ mới có thể sống sót trong cõi chết.
“Ngươi cũng gan dạ quad!” Hoắc Vũ Hạo giận dữ gầm lên một tiếng, lần nữa tăng tốc lao về phía đỉnh núi.
Chẳng trước lúc trước Đường Vũ Đồng vẫn luôn im lặng, khi tất cả mọi người đều yêu cầu tham gia hành động lần này thì nàng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Hóa ra nàng đã sớm có quyết định! Trong lúc nhất thời, trong lòng vốn đang tỉnh táo, Hoắc Vũ Hạo lại có chút bối rối.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook