Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 77: Ngoại truyện Tống Minh Nguyệt và Trình Duẫn (Hoàn toàn văn)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Ngoại truyện Tống Minh Nguyệt và Trình Duẫn

Editor: Dứa

(*) Đây là ngoại truyện kể về Tống Thái hậu hồi trẻ, bên mình đổi ngôi xưng của Tống Thái hậu thành “nàng”, Tống Thừa Học thành “gã”, Tiên đế Trình Duẫn thành “y”.

Bấy giờ đang vào cuối xuân, trăm hoa đua nở, hoàng cung trở nên rực rỡ.

Ở Ngự Hoa Viên, các vị nữ quyến ngồi thảo luận về các loại phấn son và kiểu trang phục đang thịnh hành.

Bằng một cách nào đó, chủ đề đã chuyển sang cánh nam tử.

Vì là nữ quyến nên khi bàn về nam tử, ít nhiều gì họ cũng ngượng ngùng, phải hạ giọng xuống hết mức.

“Minh Nguyệt, ngươi thích mẫu nam tử thế nào?” Một vị tiểu thư thân thiết với Tống Minh Nguyệt bỗng hỏi nàng.

Ánh mắt Tống Minh Nguyệt lóe lên, nàng buột miệng: “Tất nhiên là nam tử giống ca ca ta rồi.”

Bạn tốt che miệng bật cười: “Thế tử Kính Quốc công nho nhã tuấn tú, tính tình ôn hòa dễ gần, đúng là vị hôn phu lý tưởng trong lòng của nhiều nữ tử!” Dừng một chút, nàng ta chợt đổi giọng: “Ngươi chung sống với huynh trưởng, chắc ánh mắt cũng cao hơn nhiều, không biết tương lai ngươi sẽ ưng ý nam tử nào nhỉ?”

Tống Minh Nguyệt cụp mắt, thầm nói trong lòng, dĩ nhiên là ca ca của nàng rồi. Người khác không lọt vào mắt nàng đâu.

Nhớ đến Tống Thừa Học, Tống Minh Nguyệt bắt đầu lơ đễnh, gần đây phụ mẫu đang cân nhắc hôn sự của huynh trưởng. Mặc dù huynh trưởng đã khẳng định với nàng rằng gã yêu nàng, nhưng cũng khó lòng làm trái lệnh phụ mẫu, chỉ sợ gã vẫn phải nghe theo nguyện vọng của họ, cưới một nữ tử khác.

Tưởng tượng tới cảnh mình có tẩu tẩu, Tống Minh Nguyệt bỗng dưng tái mặt.

Sao có thể như thế được? Rõ ràng nàng và huynh trưởng tâm đầu ý hợp, người nên trở thành thê tử của huynh trưởng phải là nàng mới đúng.

Tống Minh Nguyệt càng nghĩ càng căm giận, trong cơn hoảng hốt, nàng thầm đưa ra một quyết định lớn mật.

Nàng sẽ thẳng thắn với phụ mẫu, nàng đã sớm tự định chung thân với Tống Thừa Học, nàng muốn xin phụ mẫu chấp thuận!

Ở bên kia, vài người đang chậm rãi bước về phía núi giả, dẫn đầu là nam tử mặc triều phục màu vàng sáng, mũ vàng đai ngọc, trông y rất uy nghiêm.

Hiển nhiên là đương kim Thánh thượng, Trình Duẫn.

“Tống ái khanh, nghe nói nhà ngươi có một mỹ nhân như châu như ngọc, sau lần này, ngươi phải để trẫm xem thử một chút đấy. Từ ngày gặp nàng, mẫu hậu trẫm cứ nhắc về nàng bên tai trẫm, bảo chưa từng thấy một nữ tử nào vừa thấu đáo vừa mỹ miều động lòng người đến vậy. Trẫm cũng sinh lòng hiếu kỳ…”

Tống Thừa Học cúi đầu theo sau Trình Duẫn, cười đáp: “Thái hậu nương nương quá khen ạ. Gia muội nhõng nhẽo tùy hứng, hay giả vờ trước mặt người khác. Nếu Thái hậu nương nương thấy muội ấy khi ở nhà, có lẽ sẽ không nói vậy đâu.”

Trình Duẫn cười ha hả: “Nhìn ngươi không nỡ chưa kìa! Chẳng lẽ trẫm còn cướp muội muội của ngươi được ư? Huống chi hậu cung của trẫm còn nhiều vị trí trống, một khi con gái Tống gia vào cung nhất định sẽ làm tứ phi, thậm chí là Quý phi. Với địa vị tôn quý như thế, muội muội ngươi sẽ không bị ấm ức.”

Ánh mắt Tống Thừa Học lóe lên, gã điềm tĩnh trả lời: “Bệ hạ, ngài biết đấy, phủ Kính Quốc công không định dựa dẫm vào nữ tử. Con gái Tống gia chỉ cần tìm một mối hôn sự tốt cho mình là được.”

Đây cũng là một cách khéo léo để từ chối Trình Duẫn.

Trình Duẫn cười: “Biết Tống gia các ngươi cưng chiều, luyến tiếc con gái, trẫm sẽ không nhắc nữa.”

Trình Duẫn tốt tính dừng chủ đề này lại.

Có thể nói Trình Duẫn là một vị Đế vương không có chính kiến, y tầm thường, làm việc không dứt khoát dung túng, khiến các đại thần trong triều ngày càng to gan.

Tống Thừa Học cụp mắt, cảm thấy có phần mỉa mai.

Một vị Đế vương nhu nhược yếu kém như vậy, đúng là bất hạnh của Đại Ngụy!

Lúc này, từ cuối vườn hoa, một thiếu nữ ăn diện sang trọng chạy như bay tới: “Ca ca!”

Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, trong tim trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng Tống Thừa Học.

Tất nhiên là Tống Minh Nguyệt mà mọi người vừa đề cập.

Tống Thừa Học khẽ mắng: “Minh Nguyệt, không được lỗ mãng trước mặt Bệ hạ!”

Tống Minh Nguyệt sửng sốt, dường như bây giờ mới thấy Trình Duẫn bên cạnh.

Trong mắt nàng ánh lên vẻ tò mò, nàng hoàn toàn không nhận ra thái độ bối rối và căng thẳng của Hoàng đế đương triều. Khi đôi mắt đen nhánh nhìn rõ diện mạo của Trình Duẫn, nàng có phần kinh ngạc.

“Hoá ra không phải Bệ hạ nào cũng uy nghiêm khí thế, kiệm lời ít cười.”

Trình Duẫn ngẩn người.

Tống Thừa Học nhíu mày: “Tống Minh Nguyệt! Cẩn thận lời nói và cách cư xử!” Gã nắm ống tay áo Tống Minh Nguyệt, kéo nàng ra sau mình, nhận lỗi với Trình Duẫn: “Bệ hạ, gia muội luôn to gan dạn dĩ, nhưng lòng dạ đơn thuần, không cố ý mạo phạm đến Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội.”

Trình Duẫn ngơ ngác nhìn Tống Minh Nguyệt.

Tống Minh Nguyệt bị y quan sát hồi lâu, vội núp sau lưng Tống Thừa Học, lặng lẽ trừng mắt với y.

Nhìn gì mà nhìn!

Trình Duẫn mím môi, ngượng ngùng thu tầm mắt về, mềm mỏng bảo: “Không sao, các cô gái nhỏ thường như vậy. Mấy vị hoàng muội của trẫm còn thoải mái hơn…”

Tống Minh Nguyệt thấy thế, hiếu kỳ sao tính cách vị Hoàng đế này lại tốt như vậy, thảo nào mỗi khi ở nhà phụ thân hay thở ngắn than dài, coi thường y.

Đột nhiên nàng hơi thất vọng, Đế vương trong truyện, ai cũng uy nghi chính trực, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta không dám hó hé gì mà? Lần này vào cung, nàng còn tưởng mình có thể chứng kiến khí thế ấy!

Giờ thì hay rồi, sau này đọc truyện sẽ nghĩ ngay đến tính tình tốt bụng của Trình Duẫn.

Tống Minh Nguyệt bĩu môi, tự dưng hết thích cuốn truyện đó. Nàng lơ đễnh suy nghĩ, về phủ phải bắt nha hoàn vứt tất cả truyện mới được, chỉ lừa người không!

Sau khi cung yến bắt đầu, Tống Thừa Học phát hiện Trình Duẫn thường xuyên dừng mắt trên người muội muội mình. Ánh mắt gã hơi u ám, gã điềm nhiên liếc nhìn Tống Minh Nguyệt đang cúi đầu liên tục ăn uống.

Gã khẽ nhắc: “Chú ý hình tượng chút nào, muội ăn uống suồng sã từ khi nào thế?”

Tống Minh Nguyệt nuốt miếng bánh hạt dẻ, vỗ vỗ tay, hờn dỗi nói: “Gần đây muội hay đói bụng mà. Ca ca, dù sao ca múa khó coi, còn không đẹp bằng muội, muội ăn cũng không được à?”

Tống Thừa Học bất đắc dĩ nở nụ cười: “Dạo này muội ngày càng nóng nảy.”

Tống Minh Nguyệt cười rộ, trông rất kiêu ngạo: “Vì muội biết, ca ca không nỡ hung dữ với muội!”

Tống Thừa Học mỉm cười dịu dàng, không nói gì nữa.

Tống Minh Nguyệt vô cùng đắc ý, chắc mẩm mình đã đoán trúng suy nghĩ nhỏ của Tống Thừa Học. Nhưng vừa quay đầu lại, nàng đã thấy vị Hoàng đế trên cao kia đang nhìn lén nàng.

Tống Minh Nguyệt nhíu mày, Hoàng đế này sao thế nhỉ? Không xem ca múa, cứ nhìn nàng làm gì?

Nàng thầm tự đắc, chắc vì nàng còn đẹp hơn cả ca múa đây mà!

Khi tiệc kết thúc, Tống Minh Nguyệt vốn định theo Tống Thừa Học trở về. Nhưng không ngờ nửa đường gã bị gọi đi bàn chuyện, bất đắc dĩ, Tống Minh Nguyệt đành phải ngồi hóng gió chờ gã trong đình ở Ngự Hoa Viên.

Nàng đang chán chường, bên cạnh chợt truyền đến tiếng bước chân.

Tống Minh Nguyệt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, sau những cành hoa, Trình Duẫn chậm rãi xuất hiện.

Tống Minh Nguyệt đứng dậy hành lễ: “Bái kiến Bệ hạ.”

Mặc dù phụ thân thường xuyên xem thường y, nàng cũng không đánh giá cao y, nhưng Trình Duẫn vẫn là bậc Đế vương, lễ nghĩa không thể thiếu.

“Bình thân.” Giọng Trình Duẫn dịu dàng, thái độ rất kỳ lạ, y cứ nhìn nàng mãi, nhưng không hề nói lời nào.

Tống Minh Nguyệt mất kiên nhẫn, nhướn mày nhìn y: “Bệ hạ có chuyện muốn nói với thần nữ sao?”

Trình Duẫn hỏi một câu không đầu không đuôi: “Nàng thích hoàng cung à?”

Tống Minh Nguyệt đáp: “Tất nhiên, trên đời này không có nữ tử nào mà không thích hoàng cung cả.”

Ở đây, cung điện nào cũng đẹp đẽ tinh xảo, đình đài lầu các tráng lệ, khiến người ta khao khát. Dù phủ Kính Quốc công tốt ra sao thì vẫn kém xa hoàng cung, nếu được, nàng cũng muốn được sống trong một cung điện lộng lẫy.

Dường như đã nhận được đáp án vừa ý nào đó,Trình Duẫn nở nụ cười.

Tống Minh Nguyệt câm nín, người này tới gặp nàng chỉ để khoe khoang cung điện của y thôi à?

Trình Duẫn nhìn nàng đầy ẩn ý: “Tống tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Tống Minh Nguyệt thầm nghĩ, nếu biết trước tính cách Hoàng đế như vậy, nàng sẽ không đồng ý vào cung dự tiệc, khiến mộng tưởng của nàng tan biến hoàn toàn.

Sau này chắc hẳn sẽ không chạm mặt nhau nữa đâu.

Tống Minh Nguyệt gật đầu chiếu lệ: “Hẹn gặp lại Bệ hạ.”

Sau khi Trình Duẫn rời khỏi, chẳng mấy chốc Tống Thừa Học đã trở về. Tống Minh Nguyệt lập tức vứt Trình Duẫn ra sau đầu, mỉm cười đuổi theo bước chân của Tống Thừa Học.

*

Tống Minh Nguyệt không ngờ cuộc đời mình sẽ thay đổi long trời lở đất chỉ sau một đêm.

“Ca ca, thánh chỉ này có ý gì?” Tống Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi.

Tống Thừa Học đau khổ tột cùng: “Minh Nguyệt, Bệ hạ chỉ muốn muội vào cung.”

Tống Minh Nguyệt đột nhiên gào thét: “Không thể nào, ca ca, huynh biết mà, người trong lòng muội là huynh, sao muội có thể vào cung được?”

Tống Thừa Học nhìn nàng, ánh mắt đầy bất lực: “Nhưng thánh chỉ đã hạ, coi như thông báo với thiên hạ, mọi chuyện đã ngã ngũ…”

Tống Minh Nguyệt đứng phắt dậy, xách váy chạy khỏi phòng. Tống Thừa Học giật mình định kéo nàng lại, nhưng bước chân của nàng vừa nhanh vừa gấp, khiến gã nhất thời không bắt kịp. Khi gã nhìn theo, người đã biến mất trên hành lang dài.

Tống Thừa Học mau chóng đuổi theo.

Vừa tới cửa viện của phụ mẫu, gã đã nghe thấy tiếng nức nở của Tống Minh Nguyệt: “Phụ thân, mẫu thân, con không muốn tiến cung, con thích ca ca, con muốn làm thê tử của ca ca!”

Tống Thừa Học tái mặt, không ngờ Tống Minh Nguyệt lại thẳng thừng như thế.

Nghe tin này, Kính Quốc công và Kính Quốc công phu nhân Từ thị bàng hoàng, hoảng sợ suýt đứng không vững.

Từ thị loạng choạng hai bước, Kính Quốc công nhanh tay đỡ lấy bà, bình tĩnh hỏi: “Con vừa nói gì?”

Tống Minh Nguyệt quỳ dưới đất, gập cơ thể mềm mại xuống, suối tóc đen xoã trên mặt đất. Trông nàng như một chú chim cô độc, nghẹn ngào nói: “Con đã tự định chung thân với huynh trưởng, tấm thân không còn trong sạch, làm sao có thể vào cung?”

Từ thị trợn mắt kinh ngạc, lập tức nổi giận, bà không hề nghĩ ngợi, tát thẳng vào mặt Tống Minh Nguyệt: “Khốn nạn! Thân là nữ tử mà dám làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, con khiến ta thất vọng quá rồi.”

Má Tống Minh Nguyệt đau rát, đây là lần đầu tiên nàng bị Từ thị bạt tai. Từ ngày nàng vào phủ cho tới nay, Từ thị luôn đối xử với nàng như con gái ruột, yêu thương nàng không kém gì Tống Thừa Học.

Kính Quốc công cũng nói: “Các con là huynh muội, làm thế, quả thực, quả thực…”

Khi thấy vết sưng đỏ trên mặt nàng, ông cũng không đành lòng nói tiếp.

Dù sao vẫn là viên ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm qua.

Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu, nàng rơi lệ: “Nhưng con và huynh trưởng không hề có quan hệ huyết thống, vì sao không thể thích huynh ấy? Chẳng lẽ vì phụ mẫu ruột của con chỉ xuất thân nông dân à? Ngài thấy con không xứng với huynh trưởng ư?”

Từ thị nghẹn ngào quát lớn: “Chúng ta chưa từng nghĩ vậy! Con nói thế quả thực làm ta đau lòng thất vọng quá đỗi! Ta có bao giờ để ý xuất thân của con không? Chẳng lẽ ta không mời những người thầy tốt nhất đến dạy con, hay không hao tâm tổn sức giúp con tinh thông cầm kỳ thư họa hả?”

Nghe câu nói của Tống Minh Nguyệt, Từ thị buồn bã khôn cùng. Bà không ngờ cô con gái trưởng thành dưới đôi cánh của mình, có một ngày lại thốt ra lời nhẫn tâm như vậy.

Mặc dù phụ mẫu ruột của Tống Minh Nguyệt chỉ là thuộc hạ của Kính Quốc công, nhưng nhiều năm qua họ vẫn xem nàng như con gái ruột.

“Trong bụng con đã có cốt nhục của huynh trưởng.” Tống Minh Nguyệt trịnh trọng dập đầu xuống đất, trán nhanh chóng sưng đỏ: “Xin phụ thân mẫu thân hãy tác thành cho con, nếu hai người không muốn con chết trong kiệu hoa khi vào cung…”

Từ thị che miệng khóc thành tiếng.

Sắc mặt Kính Quốc công phức tạp, trong nháy mắt nhìn ông như già đi hẳn, sống lưng luôn thẳng tắp giờ đã cong xuống, ông suy sụp ngồi phịch xuống ghế.

Tống Thừa Học ngạc nhiên, sững sờ nhìn đăm đăm vào bụng Tống Minh Nguyệt, gã vừa vui mừng khi lần đầu làm cha, nhưng cũng không ngăn được vẻ sợ hãi: “Minh Nguyệt, muội…”

“Muội sẽ vào cung tìm Bệ hạ, cùng lắm thì chết, dù sao muội cũng không gả!”

Tống Minh Nguyệt nhìn thẳng vào gã, trong thoáng chốc, Tống Thừa Học như thấy cô gái nhỏ bướng bỉnh bước vào phủ Quốc công lần đầu, kiên cường gan dạ tựa cỏ dại ngoài đồng.

Trên mặt Kính Quốc công lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đúng vậy, Bệ hạ mềm yếu, biết đâu nói rõ ngọn nguồn với y, y sẽ hiểu và bỏ qua cho?

Dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt xong, Tống Minh Nguyệt đứng dậy.

Tống Thừa Học đỡ lấy nàng, thấp giọng bảo: “Ta sẽ vào cung, để ta nói.”

Tống Minh Nguyệt nở nụ cười, trông rực rỡ động lòng người, nàng nặng nề gật đầu: “Vâng.”

*

Đêm ấy, Tống Thừa Học trở về phủ trong tâm trạng trĩu nặng.

Vợ chồng Kính Quốc công đầy mong đợi hỏi: “Thế nào? Bệ hạ nói sao?”

Tống Thừa Học lắc đầu, sắc mặt xám xịt.

“Lần này thái độ của Bệ hạ cứng rắn lạ thường, ngài ấy không muốn thay đổi.”

Kính Quốc công trầm ngâm: “Bệ hạ nhu nhược nhưng cực kỳ giữ chữ tín, thánh chỉ đã hạ, công bố trước thiên hạ, nếu thay đổi, quả thực sẽ bị bá tánh chế giễu. Đây là vấn đề thể diện của hoàng thất, hơn nữa Thái hậu nương nương sẽ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn sẽ suy đoán chúng ta không muốn gả con gái cho Bệ hạ, khinh thường Bệ hạ…”

Tống Thừa Học gật đầu: “Bệ hạ cũng nói thế.”

Từ thị đứng một bên, cắn răng bảo: “Con dẫn Minh Nguyệt bỏ trốn đi. Đến lúc đó ta sẽ nói các con gặp thổ phỉ trên đường, chôn thây trong khe núi…”

Người đã chết rồi, dù sao cũng không cưới được.

Tống Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Từ thị, đột nhiên quỳ xuống òa khóc: “Mẫu thân! Đại ân đại đức đời này, kiếp sau Minh Nguyệt nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp ngài.”

*

“Ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”

Lúc này Tống Minh Nguyệt đang mặc xiêm y trắng giản dị, không đeo nhiều trang sức, trang điểm cũng mộc mạc.

Hiện giờ cả hai đang ở trong một viện nhỏ vùng ngoại ô, đã năm ngày trôi qua kể từ hôm họ rời khỏi phủ Kính Quốc công.

Họ không dám trở về kinh thành, lo sợ người trong cung sẽ tìm thấy họ.

Tống Thừa Học kinh ngạc, lo lắng nhìn nàng: “Sao muội lại ra đây? Trời đang mưa…”

Thấy gã sợ hãi, Tống Minh Nguyệt khẽ hỏi: “Muội dọa huynh sao? Huynh đang sợ người trong cung tìm tới đây ư?”

Ánh mắt Tống Thừa Học thoáng qua vẻ mờ mịt: “Ừm.”

Gã liếc xuống vùng bụng bằng phẳng của Tống Minh Nguyệt, mím chặt môi.

Rồi gã dời mắt lên mặt nàng, trong bộ xiêm y giản dị, nhìn nàng vẫn yêu kiều xinh đẹp, lúc này tâm trí nàng chỉ ngập tràn hình bóng gã.

Gã chợt ôm nàng vào lòng, ánh mắt u ám: “Minh Nguyệt, muội biết đúng không? Ta thật sự yêu muội…”

Tống Minh Nguyệt đỏ bừng tai, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Ban đêm, bên ngoài cửa sổ nổi lên gió lớn, tiếng sấm ầm ầm, vô cùng đáng sợ.

Tống Minh Nguyệt choàng tỉnh từ trong mộng, nàng vô thức nhìn sang người bên cạnh, nhưng lại không có một ai.

Tống Minh Nguyệt hoảng hốt ngồi bật dậy, sờ soạng thấy giường đã lạnh lẽo.

Nàng tìm thấy một lá thư bên gối:

Minh Nguyệt thương mến.

Khi muội đọc được lá thư này, ta đã về kinh thành rồi. Thiên tử không phải người mà đám quân thần chúng ta có thể chống cự. Tuổi tác phụ mẫu đã cao, nếu chuyện bại lộ, dù là phủ Kính Quốc công thì cũng khó thoát khỏi đại nạn. Phụ mẫu hạ sinh và nuôi nấng ta, sao ta có thể ích kỷ như thế được? Công ơn dưỡng dục hãy để ta báo đáp thay nàng. Nàng tìm một nơi xuân về hoa nở sinh con, từ nay về sau sẽ không còn lẻ loi nữa. Nữ tử lòng ta, xin hãy bảo trọng.

Nàng không mang giày, nhảy xuống giường mở cửa ra, mưa bụi tạt vào. Giật mình vì nhiệt độ lạnh lẽo, nàng vô thức ôm lấy bụng.

Tống Minh Nguyệt cắn răng, bèn trở về đi giày. Sau đó nàng mặc áo tơi, cầm ô đội mưa ra ngoài.

Trên đường, nàng tình cờ gặp một tiều phu đang tới kinh thành. Thấy nàng đáng thương, tiều phu tốt bụng cho nàng đi nhờ, Tống Minh Nguyệt tặng khuyên tai của mình xem như quà cảm ơn, rồi nàng vội xuống xe, đến thẳng phủ đệ thân thuộc.

Cửa lớn phủ Kính Quốc công đóng chặt, Tống Minh Nguyệt ra sức đập cửa. Sau hồi lâu, một tên sai vặt mới gấp gáp chạy ra mở cửa, thấy Tống Minh Nguyệt bên ngoài, sai vặt hoảng sợ không thôi: “Đại tiểu thư?!”

Sai vặt lập tức vui mừng, lớn tiếng gọi: “Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đã trở về!”

Tống Minh Nguyệt bỗng trở nên hoang mang, nhưng cảm xúc nôn nóng trong lòng khiến nàng không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ xách váy bước nhanh vào phủ.

Nàng thấy hai vợ chồng Kính Quốc công đang lo lắng sốt ruột dưới hành lang dài.

Tống Minh Nguyệt chạy tới, sợ hãi hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, hai người vẫn ổn chứ?”

Sắc mặt Từ thị đầy lo âu, bà hé môi nhưng không thốt nên lời.

Kính Quốc công cũng thở dài nặng nề, nói một câu không rõ: “Thôi thôi, ý trời.”

Trong lòng Tống Minh Nguyệt đột ngột dâng lên một cơn khủng hoảng.

“Tống tiểu thư, hoá ra nàng vẫn còn sống? Tốt quá rồi!” Một người bước ra khỏi phòng, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng. Y chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, tựa như nàng là báu vật đã mất nhưng tìm về được.

Trái tim Tống Minh Nguyệt chìm trong nỗi tuyệt vọng.

“Nghe nói nàng rơi xuống vách đá, trẫm lo lắng không thôi, phái người tìm kiếm rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa thấy tung tích… của nàng. May thay, trời cao đối xử với trẫm không tệ, đã hoàn trả nàng cho trẫm.” Giọng điệu Trình Duẫn ôn hòa, nhưng vẫn nhận ra nỗi sợ trong ấy.

Tống Minh Nguyệt nhìn y, bao mâu thuẫn trong lòng chỉ còn lại nỗi ác cảm đầy căm thù.

*

Khi Tống Thừa Học ướt đẫm người trở về phủ Kính Quốc công, gã thấy đèn đuốc sáng trưng khắp nơi. Ánh mắt trở nên ảm đạm, gã biết kế hoạch của mình đã thành công. Tống Minh Nguyệt xuất hiện trước mặt mọi người, nàng sẽ vào cung, sẽ làm Hoàng hậu, sẽ trở thành nữ tử cao quý nhất trên đời.

Trong lòng trĩu nặng, gã bỗng chốc nghĩ tới nữ tử xinh đẹp tuyệt trần ấy, gã yêu nàng, đó là sự thật.

Nhưng nhớ đến lời hứa trịnh trọng của Trình Duẫn dành cho gã: Sẽ hết lòng hết dạ với Tống Minh Nguyệt suốt đời suốt kiếp, sẽ tặng nàng mọi sủng ái mà tất cả nữ tử khắp thiên hạ phải ghen tị. Theo từng câu nói đấy, tình yêu nhỏ bé của gã cũng dần lụi tàn.

Trình Duẫn là vị Hoàng đế yếu đuối, chỉ để cầu hôn Tống Minh Nguyệt, lần đầu tiên y đã quả quyết, hết sức trân trọng khẳng định như thế. Tống Thừa Học thừa nhận, lúc đó những suy nghĩ điên rồ đã mọc nhanh như cỏ, mau chóng chiếm hết tâm trí gã.

Hoàng đế bất tài, vì sao gã không thể nhiếp chính?

Chỉ cần gã có một người, toàn bộ trái tim và ánh mắt luôn hướng về gã, thu xếp mọi thứ trong cung thay gã.

Gã đã nảy ra một kế sách, Trình Duẫn không muốn hủy bỏ hôn ước là giả, chạy trốn là giả, tất cả chỉ nhằm mục đích khiến Tống Minh Nguyệt lầm tưởng Trình Duẫn cậy thế, buộc gã phải buông tay. Tống Minh Nguyệt sẽ tin gã, vì gã hiểu nàng.

Nàng luôn luôn tin tưởng gã vô điều kiện.

*

Mùa đông Hi Hoà năm thứ năm, đích nữ phủ Kính Quốc công Tống Minh Nguyệt được sắc phong làm Hoàng hậu, cai quản lục cung. (*)

(*) Ở chương 43, tác giả có nhắc Tống Minh Nguyệt tiến cung thì làm Quý phi trước, rồi sau đó mới lên làm Hoàng hậu. Nhưng ở chương này thì đổi thành lên làm Hoàng hậu ngay.

Khi toàn bộ hỉ nương lui xuống, khắp nơi chìm trong một màu đỏ rực, tuyên bố cho cả thế gian về ngày thành hôn vui vẻ của Đế Hậu.

Trong điện có thể nghe thấy tiếng hít thở, Trình Duẫn lo lắng nắm chặt tay, suýt không cầm được gậy như ý. Y hít sâu một hơi, hết sức sung sướng nhìn nữ tử trên giường.

Sau tám tháng chờ đợi, rốt cuộc y cũng cưới được nàng. Từ nay về sau, nàng sẽ là Hoàng hậu của y, là thê tử kết tóc của y.

Trình Duẫn cẩn thận vén khăn trùm đầu màu đỏ lên, một gương mặt trắng nõn diễm lệ từ từ xuất hiện. Y không khỏi thở nhẹ, ánh mắt choáng ngợp không thôi.

“Minh Nguyệt…” Y dè dặt gọi.

Tống Minh Nguyệt ngước mắt lên, thái độ lạnh lùng, không hề ấm áp.

Trình Duẫn sững người.

Nữ tử trước mắt hoàn toàn không còn vẻ ngây thơ rực rỡ vào lần đầu gặp mặt, nàng như một bông hoa lẳng lặng nằm trong bình, nở rộ xinh đẹp nhưng không hề có sức sống.

Trình Duẫn bất chợt cảm thấy nữ tử trước mắt có phần xa lạ.

Tống Minh Nguyệt thản nhiên hỏi: “Bệ hạ, ngủ chứ?”

Trình Duẫn hé môi, trong lòng chất chứa biết bao nỗi niềm muốn bộc bạch với nàng, nhưng giờ phút này, một từ y cũng không thốt nên được.

Y ngượng ngùng gật đầu: “Ngủ thôi.”

Đôi bên quấn quýt triền miên, lúc tình nồng nhất, Trình Duẫn ôm chặt Tống Minh Nguyệt, không kiềm được niềm vui: “Minh Nguyệt, ta yêu nàng, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng…”

Thân thể Tống Minh Nguyệt nóng bừng, nhưng trái tim thì nguội lạnh. Nàng nghĩ, chỉ là một tên hôn quân yếu đuối háo sắc thôi, tình yêu của y, ai thèm hiếm lạ?

Sau khi thành hôn, Trình Duẫn phát hiện, Hoàng hậu của y không thích y mấy.

Nàng luôn làm tròn bổn phận nhắc nhở y, Hoàng đế nên làm gì và không nên làm gì. Nàng đoan trang thấu đáo, nhưng đây nào phải điều Trình Duẫn mong cầu.

Như hiện tại, vị Hoàng hậu mới cưới của y khuyên y không thể ngủ ở trung cung thường xuyên. Trong hậu cung, y không được độc sủng, phải mưa móc rải đều.

Trình Duẫn hé miệng, không khỏi hụt hẫng. Song, y luôn đối xử dịu dàng tinh tế với nàng nhất, nàng nói gì y cũng đồng ý.

Y đến cung của phi tần khác nhưng trong lòng chẳng hề xao động. Thấy y chán nản nằm thẳng xuống khiến phi tần có phần luống cuống, nàng ta đành lặng lẽ nằm cạnh y.

Rõ ràng không làm gì cả, nhưng Trình Duẫn vẫn thấy mất tự nhiên, khiến y nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, nằm trên giường của phi tần khác chính là phản bội Tống Minh Nguyệt.

Trình Duẫn cho rằng, yêu là độc chiếm.

Y bỗng nhiên vỡ lẽ, Tống Minh Nguyệt không hề yêu y.

Mấy tháng sau khi thành hôn, mỗi ngày Trình Duẫn luôn đến cung Hoàng hậu dùng bữa chung với nàng. Mặc dù đôi khi y sẽ không ngủ lại, nhưng phần lớn thời gian y đều qua đêm ở điện của nàng.

Trong cung nổi lên tin đồn, Bệ hạ cực kỳ sủng ái Hoàng hậu nương nương, gần như định độc sủng Hoàng hậu.

Khi nghe thấy tin đồn, Tống Minh Nguyệt đột ngột giận dữ, hạ chỉ phạt gậy toàn bộ cung nhân lan truyền mấy lời này.

Sau khi Trình Duẫn hạ triều, nghe được tin tức từ hậu cung truyền đến, y ngẩn người một lát rồi sang Phượng Nghi Cung.

Tống Minh Nguyệt nằm trên giường, nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, ngay cả trong mơ nhìn nàng vẫn đầy thù hận.

Trình Duẫn thả nhẹ bước chân, lẳng lặng ngồi bên mép giường, dịu dàng ngắm nàng.

Khi hoàng hôn buông xuống, Tống Minh Nguyệt chậm rãi tỉnh dậy. Vừa mở mắt, giữa ánh nến ấm áp, nàng đã thấy Trình Duẫn ngồi đọc một cuốn truyện.

Tống Thừa Học đã tặng nàng cuốn truyện kia, khi nàng tiến cung đã mang tất cả truyện theo. Dường như số truyện ấy là toàn bộ niềm an ủi của nàng, giúp nàng sống sót trong lồng giam mà nàng oán hận này.

Tống Minh Nguyệt nhảy xuống giường, cảnh giác giật lại truyện từ tay Trình Duẫn, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào nó!”

Trình Duẫn luống cuống trước cơn tức giận đột ngột của nàng, nhưng khi thấy sắc mặt nàng đầy phẫn nộ, y chỉ cười hiền: “Được, ta không động đến nữa.”

Y cụp mắt, thấy đôi chân trắng nõn của nàng giẫm lên sàn bạch ngọc bóng loáng, y mím môi bế nàng lên.

“Dưới đất lạnh, lần sau dù tức giận cũng không thể đối xử với mình như vậy.”

Tống Minh Nguyệt giãy giụa, hiếm có vị Đế vương nào vừa ngoan ngoãn vừa cố chấp từng này, y giữ chặt nàng trong tay, cẩn thận đặt nàng lên giường.

Tống Minh Nguyệt nằm trên giường, chán ghét quay đầu đi.

Trong bữa tối, Tống Minh Nguyệt đột nhiên che miệng nôn khan.

Trình Duẫn sốt ruột không thôi, hét lớn: “Truyền thái y!” Y gọi xong, vừa cúi đầu đã thấy sắc mặt Tống Minh Nguyệt trắng bệch, khắp người nàng lạnh băng.

Thái y tới rất nhanh, sau khi bắt mạch, cực kỳ vui vẻ chúc mừng Trình Duẫn: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có tin vui!”

Trình Duẫn kinh ngạc, rồi lập tức sung sướng như một đứa trẻ, y muốn chạm vào nàng nhưng lại không dám, bèn ngồi xổm xuống trước mặt nàng lắp bắp: “Minh, Minh Nguyệt, nàng có thai, nàng sắp, sắp làm mẫu thân, ta sắp làm phụ thân.”

Tống Minh Nguyệt cúi đầu, thái độ lạnh nhạt, không hề có niềm vui của người sắp lên chức mẹ.

Trình Duẫn cũng nhận ra, ánh mắt y ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn không kiềm được vẻ sung sướng.

Y nghĩ, nếu có một đứa trẻ giữa bọn họ, có phải sẽ tốt hơn nhiều không? Có phải Tống Minh Nguyệt sẽ thích y hơn vài phần không?

Hôm sau nàng tỉnh dậy, để chân xuống đất, chợt phát hiện toàn bộ mặt đất đã được trải thảm lông mềm và dày.

Ánh mắt Tống Minh Nguyệt lóe lên, nàng giẫm lên trên, không thèm để ý gì.

Từ lúc nàng mang thai, Trình Duẫn không hề đặt chân đến cung của các phi tần khác. Tống Minh Nguyệt khéo léo đuổi y, chẳng biết Trình Duẫn không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, y cứ cười hì hì nói muốn ở cạnh Thái tử của y.

Tống Minh Nguyệt giật mình, hơi bất ngờ vì y đã tính toán xong việc lập trữ quân.

Trước giờ nàng luôn thích giội gáo nước lạnh, cười khẩy: “Nếu ta sinh con gái thì sao?”

Trình Duẫn có vẻ thất vọng, như lo lắng điều gì đó. Tống Minh Nguyệt cười mỉa, lại nghe thấy Trình Duẫn nghiêm túc bảo: “Ta cũng thích Công chúa nhỏ, nhưng sinh con nguy hiểm lắm, ta hy vọng nàng chỉ cần sinh một lần thôi. Vì thế, vẫn nên sinh Thái tử thì hơn.”

*

Từ lúc biết mình mang thai, Tống Minh Nguyệt phát hiện mọi người trong cung rất nâng niu nàng, như thể nàng là bình hoa dễ vỡ.

Vào đêm nọ, Tống Minh Nguyệt đang mang thai ngày càng dễ gặp ác mộng. Nhiều lần nàng mơ thấy đứa trẻ mình từng bí mật sinh ra, nó mới bảy tháng, còn chưa đủ tháng, chỉ to bằng bàn tay. Lúc nàng tiến cung, nó vẫn nhỏ xíu.

Nàng luôn lo lắng, nó sẽ chết non.

Trong giấc mơ của nàng tràn ngập tiếng trẻ con khóc nỉ non.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt…”

Bên tai xuất hiện tiếng kêu dịu dàng khẩn thiết.

Tống Minh Nguyệt đầm đìa mồ hôi bừng tỉnh khỏi mộng, ánh mắt vẫn đầy hoang mang mờ mịt sau khi bị cảnh trong mơ bủa vây.

Trình Duẫn lo lắng nhìn nàng: “Gặp ác mộng nữa à?”

Tống Minh Nguyệt mệt mỏi gật đầu.

Trình Duẫn ngẫm nghĩ một chốc rồi ôm nàng, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ sau lưng nàng, giọng điệu mềm mại: “Là mơ thôi, đừng sợ.”

Tống Minh Nguyệt thầm nghĩ, nhất định nàng đã bị ác mộng dọa sợ, nên giờ phút này mới cảm thấy sự an ủi của Trình Duẫn khiến nàng yên lòng hơn.

*

Lúc Trình Cảnh Di chào đời, Trình Duẫn đại xá thiên hạ.

Bằng mắt thường có thể thấy rõ, tâm trạng của y rất tốt.

Tống Minh Nguyệt không thích bế con lắm, Trình Duẫn cũng không bận tâm, sau mỗi lần hạ triều y luôn tự tay chăm sóc con.

Trên triều đình, các đại thần rất đau lòng về việc này.

Có vị Đế vương nào cứ quanh quẩn bên con cả ngày không?

Đứa trẻ lớn lên từng ngày, thân thể khỏe mạnh, tay chân tròn ủm, trông bé vô cùng hoạt bát.

Nhưng mỗi lần thấy vẻ hiếu động của Trình Cảnh Di, nàng đều không khỏi so sánh, cùng là con của mình, vì sao Trình Cảnh Di có thể được lọt lòng khỏe mạnh, còn Tống Minh Hàn chỉ có thể dựa vào một chén thuốc giục sinh, bị buộc phải đến thế gian này trước thời hạn?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim Tống Minh Nguyệt bắt đầu vô thức thiên vị.

Nàng không thích Trình Cảnh Di, một đứa trẻ chảy dòng máu của Trình Duẫn.

Khi bé lên năm, Trình Duẫn chợt nói muốn đưa nàng ra khỏi cung khuây khỏa.

Tống Minh Nguyệt không bận tâm mấy, mỗi năm y luôn đưa nàng ra ngoài, nhưng nàng lại chẳng hề hứng thú. Với người mình không yêu, dù phong cảnh đẹp tới đâu cũng không thể lọt vào mắt nàng.

Lần này Trình Duẫn rất kỳ lạ, y dẫn nàng leo núi.

Đường núi dốc đứng, nàng được nuông chiều từ bé nên nhanh chóng mất kiên nhẫn, đòi xuống núi.

Nhưng Trình Duẫn vẫn kiên trì, nhất quyết muốn leo lên trên với nàng. Chẳng qua, khi thấy nàng thật sự không muốn leo nữa, y bèn ngồi xổm xuống, cõng Tống Minh Nguyệt trên lưng.

Tống Minh Nguyệt nằm trên lưng y, lần đầu tiên cảm nhận được vai nam tử này rộng nhường nào…

Y đưa nàng đến một ngôi chùa mang một cái tên kỳ lạ: “Chùa Vô Danh”.

Tống Minh Nguyệt bĩu môi, thiếu gì chùa mà lại thích tìm loại chùa nhỏ hoang sơ ít người biết này.

Trình Duẫn thích nơi này lắm, y kéo nàng đến dưới một gốc cây: “Đây là cây nhân duyên, vô cùng linh nghiệm. Minh Nguyệt, ta muốn treo thẻ nhân duyên cùng nàng, hy vọng đôi ta đầu bạc răng long, trường tồn với thời gian.”

Tống Minh Nguyệt cười khẩy, nàng không muốn đầu bạc răng long với y đâu!

Khi viết thẻ nhân duyên, Trình Duẫn rất nghiêm túc, thậm chí còn trịnh trọng hơn cả lúc phê duyệt tấu chương.

Tống Minh Nguyệt cầm bút, viết bừa hai câu, đối phó cho xong chuyện.

Nàng nhìn Trình Duẫn cẩn thận cầm thẻ nhân duyên của họ, thành kính treo trên cây.

Tống Minh Nguyệt cười lạnh lùng.

*

Nàng những tưởng ngày tháng sẽ trôi qua như thế, cứ hận y, cứ lạnh nhạt với y suốt cả đời.

Đột nhiên đến một ngày, Trình Duẫn tới Phượng Nghi Cung trong cơn say khướt.

Trình Duẫn không hay uống rượu, huống chi khi gặp nàng, y sẽ lo lắng mùi rượu khiến nàng khó thở.

Sau mỗi lần cung yến, y luôn uống rất nhiều trà, súc miệng mấy lần, thậm chí còn xông hương, phải đảm bảo trên người mình mất hết mùi, y mới có thể đến Phượng Nghi Cung.

Đây là lần đầu tiên, y nồng nặc mùi rượu tới gặp nàng.

Tống Minh Nguyệt thầm thấy mỉa mai, rồi thoáng qua nỗi khó chịu khó tả.

Trình Duẫn đỏ hoe mắt nhìn nàng, nhưng chẳng hề lên tiếng. Tống Minh Nguyệt đã buồn ngủ, bị y nhìn đăm đăm như vậy, nàng cũng mất kiên nhẫn: “Nếu ngài say rượu tới Phượng Nghi Cung thế này, về sau ta sẽ tìm người đuổi ngài ra ngoài.”

Hiếm khi Trình Duẫn không mỉm cười lấy lòng nàng như thường lệ, thay vào đó y chỉ vô cùng khổ sở ngồi đó, cứ nhìn nàng mãi.

“Minh Nguyệt, nàng có từng yêu ta?”

“Trước đây nếu ta không cưới nàng vào cung, có phải, có phải quan hệ giữa chúng ta sẽ không tồi tệ như vậy không?”

“Minh Nguyệt, có phải ta làm sai chuyện gì không? Có phải nàng hận ta cùng cực không?”

Trình Duẫn tự lẩm bẩm, Tống Minh Nguyệt không nghe rõ, cũng không muốn nghe.

Nghĩ y say rượu không tỉnh táo, Tống Minh Nguyệt mặc kệ y, tháo trâm cài leo lên giường.

Đến khi nàng tỉnh dậy, Trình Duẫn đã rời khỏi.

Nhưng Tống Minh Nguyệt không có lòng dạ nào quan tâm đến y.

Vì hôm nay Tống Thừa Học vào cung, nàng có thể gặp gã.

Nàng vô cùng phấn chấn, không có tâm trạng chú ý đến người khác.

Từ ngày nàng vào cung, cung yến hằng năm, nàng luôn bí mật hẹn hò với Tống Thừa Học. Thật ra họ không làm gì cả, nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn cảm thấy mỹ mãn, còn khoái chí khi trả thù được Trình Duẫn.

Khi cung yến kết thúc, nàng thấy ma ma đến báo, nói Trình Cảnh Di chợt sốt cao không giảm.

Tống Minh Nguyệt sửng sốt, muốn đến thăm bé một chút. Nhưng khi nhớ về lời Tống Thừa Học vừa nói, Tống Minh Hàn lại bệnh nặng, gầy yếu hơn nhiều, nàng bèn ngồi xuống.

Trình Cảnh Di mới chỉ một lần thôi, còn Hàn Nhi của nàng, hầu như ngày nào cũng phải chịu đau ốm.

Và đầu sỏ gây ra tội này, đều do Trình Duẫn ban tặng.

Trình Cảnh Di sốt ba ngày mới khỏi.

Nhưng bé bỗng trở nên yên tĩnh hơn hẳn, không còn bám lấy nàng. Không biết vì sao, trong lòng Tống Minh Nguyệt lại thoáng qua nỗi hụt hẫng.

*

Bên cạnh Trình Cảnh Di, Trình Duẫn cũng thay đổi tính tình, y không còn dành phần lớn thời gian mỗi tháng để qua đêm ở Phượng Nghi Cung nữa, y bắt đầu mưa móc đều đặn.

Trong cung dần xuất hiện thêm nhiều đứa trẻ mới. Trình Duẫn không còn nuông chiều Trình Cảnh Di như thuở đầu, y ra sức bồi dưỡng Trình Cảnh Di để trở thành một trữ quân, vừa yêu cầu cao vừa hà khắc.

Hễ nghe thấy Trình Duẫn khiển trách Trình Cảnh Di, Tống Minh Nguyệt chỉ cười khẩy.

Trước kia là ai nói thương đứa bé này nhất, nhưng trẻ con trong cung vừa nhiều lên thì đã quên sạch lời thề.

Tống Minh Nguyệt lo các Hoàng tử khác sẽ cướp mất tình yêu của Trình Duẫn, càng sợ vị trí Thái tử khó lòng giữ được, nên nàng càng đối xử khắc nghiệt với Trình Cảnh Di.

May sao Trình Cảnh Di vô cùng phấn đấu nỗ lực, từ chính trị đến quân sự, mặt nào bé cũng xuất chúng nổi bật trong số các Hoàng tử.

Trình Duẫn thay đổi rồi.

Nửa năm sau, khi thấy Trình Duẫn, Tống Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, người luôn dịu dàng dỗ dành nàng, mỉm cười lấy lòng nàng đã biến mất.

Y không còn gọi nàng Minh Nguyệt, thay vào đó là xưng hô Hoàng hậu lạnh lẽo.

Không biết vì sao Tống Minh Nguyệt cảm thấy có phần trống rỗng, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại trở nên vui vẻ.

Tốt quá rồi, cuối cùng Trình Duẫn cũng chán nàng, sau này nàng không cần phải lá mặt lá trái với y nữa.

Lần cuối cùng nàng nhìn thấy Trình Duẫn là vào mùa xuân.

Trình Duẫn mặc long bào màu vàng sáng, lẳng lặng đứng ngoài Phượng Nghi Cung.

Bấy giờ Từ thị vào cung thăm nàng, nàng đang nói chuyện phiếm với Từ thị, làm nũng trong ngực bà, nàng hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ như thế.

Nàng vừa quay đầu, đã thấy Trình Duẫn yên lặng đứng nhìn nàng ngoài cửa điện, ánh mắt y đong đầy tình cảm.

Tống Minh Nguyệt hoảng hốt trong giây lát, như thể nhiều năm về trước, Trình Duẫn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ấy.

Nhưng khi nàng nhìn kỹ, lại không biết Trình Duẫn đã rời khỏi từ khi nào.

Y không vào, cũng không quấy rầy khoảnh khắc bình yên của nàng.

Giữa những nhành hoa lá cây, bóng lưng nam tử hiu quạnh, mang đến một nỗi cô đơn khó tả.

Mấy năm gần đây, sức khỏe của Trình Duẫn bắt đầu giảm sút, y luôn uể oải, không hứng thú với bất cứ điều gì.

Nam tử khỏe mạnh có thể một hơi cõng nàng lên núi dạo trước, hiện giờ lại gầy yếu đến mức một cơn gió có thể thổi bay.

Trong thoáng chốc, dường như Tống Minh Nguyệt cảm thấy mình sắp đánh mất một điều rất quan trọng.

Nhưng điều ấy là gì thì nàng chẳng rõ.

Từ thị lo lắng nhìn nàng, Tống Minh Nguyệt mỉm cười, tiếp tục đùa giỡn với bà.

Khi tin tức Trình Duẫn băng hà truyền đến, nàng đang tỉa cây. Thời điểm mới thành hôn, Trình Duẫn rất thích hoa cỏ, y trồng đầy các loại cây trong Phượng Nghi Cung của nàng.

Phượng Nghi Cung của nàng, bốn mùa như xuân sang, quanh năm luôn nở hoa.

Nàng nghe tin Trình Duẫn băng hà, kéo trong tay lệch đi, một nhành hoa mẫu đơn lớn bị cắt bỏ.

Khi tiếng chuông chậm rãi vang lên, Tống Minh Nguyệt chợt bật cười.

Ma ma lo sợ nhìn nàng.

Ánh mắt nàng sáng bừng: “Ma ma, cuối cùng y cũng chết, ta được giải thoát rồi…”

Ma ma xót xa lấy khăn lau mặt cho nàng: “Vậy nương nương, vì sao ngài lại khóc?”

Tống Minh Nguyệt sửng sốt, đúng thế, cớ sao nàng lại khóc?

Nàng nghĩ, sống nửa đời người, người mà nàng vẫn luôn căm thù đột nhiên rời đi, khiến nàng tựa như lục bình không rễ, không biết mình nên sống để làm gì nữa.

Nếu đã hận hơn nửa đời rồi, có lẽ nàng đành hận y tiếp thôi.

- HẾT -

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương