Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 75: Ngoại truyện Triệu Thanh Loan (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ngoại truyện Triệu Thanh Loan (2)

Editor: Dứa

Phủ Vinh Quốc công có cô con gái mười lăm tuổi, tính cách hiền thục, trầm tĩnh khéo léo, lễ cập kê nức tiếng thành Trường An.

Hôm nay diễn ra lễ cập kê của đích trưởng nữ phủ Vinh Quốc công, vô cùng rầm rộ, toàn các quan lớn tôn quý đến tham dự.

Trong Phượng Minh Các, nhân vật chính của hôm nay - Triệu Thanh Loan đang ngồi cười đùa nói chuyện với các quý nữ đến xem lễ. Từ trang phục đến mái tóc đều ngát hương, mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Ai cũng là thiếu nữ đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, diễm lệ sống động.

Thậm chí, trong số những người tới hôm nay còn có hai vị Công chúa, Công chúa lộng lẫy quý phái, mang đậm khí chất cao sang khiến người ta không rời mắt đi được. Song, dung nhan của Triệu Thanh Loan vẫn không hề bị lu mờ.

Nàng nhăn mày, nàng mỉm cười, luôn luôn đúng mực, không để mất thể diện của đích nữ phủ Vinh Quốc công.

Mọi người đang bàn về khách khứa đến dự lễ hôm nay, bằng một cách nào đó, chủ đề dần chệch hướng sang xem công tử nhà ai tuấn tú nhất.

Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, vì chủ đề này, các quý nữ tỏ ra thẹn thùng nhưng cũng thích thú chẳng kém.

Thấy Triệu Thanh Loan chỉ mỉm cười nghe mình nói chứ chẳng hề lên tiếng, một vị Công chúa thắc mắc: “Loan Nhi, ngươi nói thử? Trong thành Trường An này, vị công tử nào điển trai nhất?”

Người hỏi là thất Công chúa, mẫu thân là Thư phi từng được Tiên đế sủng ái nhất, mặc dù sau đó Thái hậu nương nương vào cung, Thư phi không còn thịnh sủng như trước, nhưng cũng được thương yêu một thời gian dài. Thất Công chúa yêu kiều, ngày thường thân thiết với Triệu Thanh Loan, nên lúc này hỏi nàng rất tự nhiên.

Triệu Thanh Loan đang mỉm cười nghe các nàng tán gẫu, không ngờ đột nhiên bị thất Công chúa gọi tên, nàng chớp chớp mắt, khẽ đáp: “Ta nghĩ là Bệ hạ.”

Thất Công chúa sửng sốt, cười mắng: “Loan Nhi cũng tinh lanh quá! Hoàng huynh không nằm trong số đối tượng mà chúng ta thảo luận đâu.”

Phải nói rằng, hoàng huynh trong miệng nàng ấy chính là chàng trai xuất sắc bậc nhất.

Văn thao võ lược, không gì không biết.

Thiên tử trẻ tuổi chưa cập quan, nhưng bằng thủ đoạn dứt khoát đã khiến tất cả các quan lại trên triều đình phải sẵn lòng phục tùng.

Người bên cạnh cũng cười: “Loan Nhi chơi xấu rồi, nếu không muốn nói thì đừng nói, chứ không được kéo Bệ hạ vào đâu nhé. Một khi Bệ hạ xuất hiện, không còn chỗ cho nam tử khác.”

Mọi người cười rộ, chuyện này cứ trôi qua trong những lời bông đùa.

Mặt trời lặn về hướng Tây, chân trời nhuộm màu đỏ rực, các nữ tử yểu điệu cũng ngừng cười giỡn, họ xách váy, khoan thai rời khỏi Phượng Minh Các.

Triệu Thanh Loan tiếp đón mọi người suốt một ngày, vốn đã mệt mỏi từ lâu. Nàng nghiêng người, dựa vào chiếc gối mềm, nhẹ nhàng bóp ấn đường.

Ngoài cửa truyền đến tiếng kẽo kẹt, Triệu Thanh Loan mở mắt, nhìn theo tiếng động, chỉ thấy cách đó không xa có một cô bé đang thò đầu nhỏ vào.

Đôi mắt tròn xoe đen láy, lúng liếng tựa lưu ly, cô bé mặc áo khoác và váy màu hồng phấn, trên đầu có hai nụ hoa nhỏ, trên cổ tay mũm mĩm đeo vòng tay bằng bạc trơn. Dưới ánh trăng, trông cô bé như tiểu tiên đồng ngồi bên nữ thần.

Cô bé có vẻ thấp thỏm, nắm góc áo co ro ở cửa, hình như đang lo mình sẽ làm phiền đến Triệu Thanh Loan. Khi chạm phải ánh mắt Triệu Thanh Loan, cô bé nở nụ cười tươi rói.

Triệu Thanh Loan cũng mỉm cười vẫy tay với cô bé: “Nhạn Nhạn, vào đây nào.”

Ánh nến mờ ảo hắt lên mặt nàng, trông nàng ấm áp quá đỗi. Lúc này nụ cười của nàng chân thành vô cùng, khác xa nụ cười khách sáo lễ phép ban ngày.

Nghe vậy, cô bé mới chỉ bốn năm tuổi nhấc đôi chân ngắn nhỏ, bước qua ngưỡng cửa. Nhưng hình như ngưỡng cửa quá cao, cô bé lỡ vấp phải, lảo đảo rồi ngã xuống.

May sao trong Phượng Minh Các trải thảm nhung dày, dù trẻ con bị ngã cũng không đáng ngại gì.

Cô bé té dưới đất, rồi vì mặc khá nhiều quần áo, thân thể nặng nề, tay chân vụng về, nên sau một hồi lăn qua lăn lại, ngoại trừ ngọ nguậy đầu thì cả người vẫn nằm trên mặt đất.

Cô bé thở hổn hển, đỏ bừng mặt, quả thực khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

Trong lòng Triệu Thanh Loan mềm nhũn, nàng tiến lên, tự tay đỡ cô bé dậy, nàng phủi bụi rồi cẩn thận chỉnh lại bím tóc cho cô bé.

Cô bé chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: “Cảm ơn đại tỷ tỷ ạ.”

Triệu Thanh Loan nắm tay cô bé dẫn đến cạnh bàn, nàng chọn miếng bánh mềm nhất đưa cho cô bé: “Đã trễ thế này, sao muội tới chỗ ta? Thải Nguyệt biết không?”

Thải Nguyệt là nha hoàn hầu hạ cô bé, không lớn hơn Triệu Quy Nhạn bao nhiêu, lá gan cũng nhỏ. Nếu không thấy Triệu Quy Nhạn, chỉ sợ em ấy sẽ lo phát khóc.

Triệu Quy Nhạn rung đùi đắc ý: “Trước khi tới đây muội đã nói rồi, muội dặn Thải Nguyệt tỷ tỷ đừng lo!”

Triệu Thanh Loan mỉm cười, lau vụn bánh ngọt trên khóe miệng cô bé: “Sao ban ngày không thấy muội đến? Hôm nay là lễ cập kê của ta đấy.”

Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu, hồn nhiên trả lời: “Mẫu thân sẽ tức giận. Hôm nay là ngày vui của a tỷ.”

Câu đầu không khớp với câu sau, nhưng Triệu Thanh Loan vẫn hiểu ý cô bé.

Dương thị không ưa Triệu Quy Nhạn, luôn bảo cô bé ở trong viện của mình, không được ra ngoài. Vậy nên, trong thành Trường An hiếm ai biết phủ Vinh Quốc công còn một vị ngũ tiểu thư.

Hôm nay khách khứa đông đúc, nếu cho phép Triệu Quy Nhạn ra ngoài, không tránh khỏi sẽ có người bắt gặp. Chuyện cũ khiến Dương thị nghẹn trong lòng nhiều năm trước sẽ bị phơi bày, sao Dương thị có thể chịu đựng được?

Triệu Thanh Loan luôn che chở Triệu Quy Nhạn, nếu trong yến tiệc Dương thị mặt nặng mày nhẹ với Triệu Quy Nhạn, nàng ắt sẽ lên tiếng bảo vệ cô bé, sẽ khiến Dương thị sầm mặt, ngày lành của Triệu Thanh Loan cũng sẽ ồn ào mất vui.

Thấy Triệu Quy Nhạn còn nhỏ tuổi nhưng cứ ngoan ngoãn biết điều như vậy, Triệu Thanh Loan rất đỗi đau lòng. Nàng trìu mến xoa đầu cô bé, Triệu Quy Nhạn tận dụng cơ hội, híp mắt làm nũng cọ vào lòng bàn tay nàng.

Triệu Thanh Loan thấy cô bé mềm mại đáng yêu, trong lòng đong đầy tình thương.

Nói nàng nuôi lớn Triệu Quy Nhạn cũng không ngoa.

Ban đầu Triệu Thanh Hồng đưa cô bé về phủ sau đó chẳng đoái hoài, còn Dương thị chỉ hận không thể khiến cô bé biến mất cho sảng khoái, thế nên đối xử với cô bé không hề tốt. Đám nô bộc quen giẫm thấp nịnh cao, cũng khinh thường cô bé chẳng kém.

Triệu Quy Nhạn không khác gì người vô hình trong phủ, thái độ của Dương thị khiến đám nô bộc càng to gan hơn, thường xuyên khắt khe với cô bé cũng là chuyện bình thường.

Phủ Vinh Quốc công rộng lớn, chỉ mỗi Triệu Thanh Loan thật lòng với cô bé.

Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn tràn đầy vẻ ngưỡng mộ không thể giấu.

A tỷ là người tốt nhất trên đời này, cô bé sẽ không bao giờ làm hại a tỷ!

Khi cô bé gào khóc đòi ăn, là a tỷ ra sức dặn dò bà vú chăm sóc cô bé, đồng thời thưởng cho bà vú rất nhiều bạc, nhờ vậy cô bé mới có thể sống sót.

Khi cô bé bi bô tập nói, a tỷ cũng kiên nhẫn dạy cô bé phát âm, hai từ đầu tiên cô bé nói được là “Tỷ tỷ” đấy.

Nàng sẽ tết tóc cho cô bé, sẽ dạy cô bé tập viết, sẽ kể cho cô bé nghe về thế gian thú vị bên ngoài. Tình thân Triệu Quy Nhạn bị thiếu hụt dần dần được Triệu Thanh Loan lấp đầy.

Trên đời này, người cô bé thương nhất chính là a tỷ!

Triệu Quy Nhạn cẩn thận lấy một vật từ trong ngực ra, đưa tới trước mắt Triệu Thanh Loan như hiến vật quý: “A tỷ, tự tay muội làm cây trâm này, là quà sinh nhật tặng tỷ.”

Món đồ trong tay cô bé không thể nói là tinh xảo, chất liệu gỗ đào bình thường. Đoán chừng Triệu Quy Nhạn đã bẻ xuống từ trên cây, nhưng nó lại được mài giũa đến bóng loáng, ngoài ra cô bé còn khắc một chú chim xiêu vẹo trên đuôi trâm.

Triệu Thanh Loan mỉm cười ngắm nghía cây trâm trên bàn tay nhỏ, nàng vui sướng hỏi: “Tự tay Nhạn Nhạn làm sao? A tỷ thích lắm.”

Triệu Thanh Loan cầm cây trâm, hôn lên chóp mũi cô bé: “Cảm ơn Nhạn Nhạn nhiều.”

Gương mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn lập tức đỏ bừng, cô bé khẽ nói: “A tỷ không chê là tốt rồi.”

Cuộc sống của cô bé khó khăn, muốn chi tiền mua một món quà tử tế cũng không được. Cô bé chỉ đành tự nhặt cành đào, làm trâm cài dựa theo cách mà mình nghe ngóng được.

Triệu Thanh Loan cúi đầu, dịu dàng nháy mắt với Triệu Quy Nhạn: “Nhạn Nhạn cài giúp tỷ nhé?”

Triệu Quy Nhạn nhíu đôi mày nhỏ, thoáng nhìn châu ngọc đầy trên tóc Triệu Thanh Loan. Hôm nay là lễ cập kê của nàng, trên đầu nàng cài trâm phỉ thúy có giá trị liên thành của Loan Điểu Đề Xuân, ngoài ra còn mấy cây trâm tinh xảo lộng lẫy khác, về phần cây trâm gỗ này của cô bé…

Triệu Thanh Loan mỉm cười khích lệ cô bé.

Triệu Quy Nhạn mím môi, nhón chân, cắm cây trâm gỗ đào vào giữa mái tóc đen nhánh.

Triệu Thanh Loan nhìn gương cười rạng rỡ: “Trâm của Nhạn Nhạn đẹp quá.”

Trái tim căng thẳng của Triệu Quy Nhạn thả lỏng, bàn tay nhỏ nắm góc áo cũng buông ra, cô bé cười nói: “A tỷ đẹp nhất ạ!”

Triệu Thanh Loan cập kê đồng nghĩa với việc nàng có thể xuất giá.

Bà mối gần như đạp vỡ ngưỡng cửa phủ Vinh Quốc công, nhưng Dương thị vẫn không chấp nhận một ai.

Triệu Thanh Loan biết yêu cầu của Dương thị rất cao, e rằng những công tử tầm thường không thể lọt vào mắt bà ta.

Quả nhiên tới một ngày, Dương thị gọi nàng đến nói chuyện.

Nha hoàn bị đuổi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn hai mẹ con.

Triệu Thanh Loan sửng sốt, sau đó vẫn điềm nhiên hành lễ vấn an, uyển chuyển ngồi bên cạnh Dương thị.

Dương thị càng nhìn càng hài lòng, bà ta nhẹ nhàng nắm tay Triệu Thanh Loan, ôn hòa hỏi: “Loan Nhi, mẫu thân đưa con vào cung nhé?”

Triệu Thanh Loan giật mình, ngước mắt nhìn bà ta, trong lòng hoảng loạn bất an, nhưng nàng lại không bất ngờ mấy.

Cuối cùng cũng đến…

Thấy Triệu Thanh Loan im lặng, Dương thị tiếp tục: “Ta nuôi dạy con kỹ lưỡng như vậy, trong thành Trường An được mấy quý nữ có thể vượt qua con? Gia thế, ngoại hình và tài năng, làm gì có mặt nào mà con không đứng đầu? Loan Nhi, con thông minh nhanh nhạy, vinh quang của phủ Vinh Quốc công được gửi gắm hết vào con, con sẽ không làm mẫu thân thất vọng, đúng không?”

Triệu Thanh Loan chớp chớp mắt, nàng rất muốn phản bác, vì sao nàng phải gánh vác vinh quang của phủ Vinh Quốc công? Nàng chỉ là một nữ tử, không phải vinh quang này nên do phụ thân chuẩn bị, huynh đệ thực hiện sao?

Vinh quang của gia tộc lẽ ra phải nằm ở việc bày mưu lập kế trên triều đình, ý chí kiên cường và lòng trung thành trên chiến trường, chứ không phải những lục đục chốn hậu cung.

Nhưng gia tộc đã nuôi dưỡng nàng, phủ Vinh Quốc công đã ban tặng cho nàng tất cả mọi huy hoàng, hiện giờ nàng nên báo đáp không được phép do dự.

Triệu Thanh Loan nghe thấy bản thân trả lời: “Tất cả trông cậy vào song thân, tất nhiên Loan Nhi rất sẵn lòng.”

Dương thị nở nụ cười vừa ý.

Bà ta bắt đầu ra sức bồi dưỡng nàng, chi số tiền lớn mời ma ma trong cung tới. Người nọ đã từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu, hiện giờ đến để dạy dỗ nàng.

Dựa theo chuẩn mực của một Hoàng hậu.

Triệu Thanh Loan cũng bắt đầu để ý đến vị hôn phu tương lai của mình - Cảnh Hoà đế.

Đấy là người tỏa ra hào quang bốn phía, vô cùng uy nghiêm.

Kế vị từ thời niên thiếu, hiện tại mới chỉ qua vài năm ngắn ngủi, hắn đã cai trị Đại Ngụy xuất sắc, tạo nên một triều đại thái bình thịnh thế, quốc thái dân an.

Nàng nghe kể, trong chuyến săn mùa đông, một mình hắn vào rừng sâu, cưỡi ngựa chạy như bay, săn hổ hết sức oai phong lẫm liệt.

Nàng nghe kể, hắn tranh cãi với các quần thần trên triều đình, hạ thuế má lao dịch của bá tánh xuống hết lần này đến lần khác.

Nàng nghe kể, hắn đích thân dẫn binh, đánh lui tộc Di đến xâm chiếm Đại Ngụy.

Trong đầu nàng, hình bóng người ấy ngày càng trở nên rõ ràng, Triệu Thanh Loan không khỏi cảm thấy may mắn.

Phu quân tương lai của nàng là vua của một nước, là một nam tử đội trời đạp đất.

Tuy bị gia tộc sắp xếp gả cho hắn, nhưng nàng còn lý do gì mà không hài lòng đây?

Từ xưa đến nay, lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối, nàng chỉ cần ngoan ngoãn tiến cung, trở thành Hoàng hậu, phụ tá Đế vương, làm chủ trung cung hiền lành đức độ là được.

Triệu Thanh Loan đã chấp nhận số phận, cũng chấp nhận cách an bài của gia tộc.

Nào ngờ, cuộc sống được sắp xếp đúng từng bước của nàng lại xuất hiện bước ngoặt.

Nào ngờ, bước ngoặt lại đến nhanh như vậy.

Nàng gặp hắn ta ở chùa.

Nàng tách khỏi mẫu thân, vô tình vấp ngã trẹo chân, vốn tưởng mình sẽ bị mắc kẹt trong bùn cả ngày, nhưng rồi người nọ xuất hiện.

Hắn ta mặc áo choàng màu xanh lá tre, tuấn tú vô cùng, có điều trông khá gầy gò ốm yếu. Song, hắn ta vẫn cẩn thận cõng nàng đang đau chân trên lưng.

Hoa nở hai bên đường, nàng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.

Cổ chân Triệu Thanh Loan đau không tả nổi, nhưng mùi thuốc này lại khiến nàng cảm thấy dễ chịu không rõ vì sao.

Người nọ tinh tế chu đáo, biết nàng đau, hắn ta nhẹ giọng trò chuyện với nàng, để phân tán sự chú ý của nàng.

Hắn ta bàn với nàng về thơ từ ca phú, nhạc lý nhịp điệu.

Dường như trên đời này không có việc gì mà hắn ta không làm được.

Lần đầu tiên Triệu Thanh Loan thấy một người có thể đàm đạo với nàng về đủ chủ đề như thế.

Bèo nước gặp nhau, cuộc gặp gỡ của hai người như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào trái tim nàng.

Tuy chỉ là một thoáng chạm nhẹ, nhưng lại đầy gợn sóng.

Lần gặp gỡ tiếp theo xảy ra khi nàng đang bị người khác ức hiếp.

Trong thành Trường An có kẻ ghen ghét nàng nên đã làm khó nàng tại yến tiệc, đổ cả bầu rượu lên váy nàng, khiến nàng vừa lúng túng vừa khó chịu.

Nàng định chịu đựng cho qua chuyện, tuy gia thế của nàng ta không bằng nàng, nhưng phụ thân nàng ta lại là quan viên lớn mới nổi trong triều, được Bệ hạ trọng dụng. Còn phủ Vinh Quốc công đang dần rời xa trung tâm quyền lực trên triều, nếu xét về mặt quyền thế thì nàng không bằng nàng ta.

Nàng không muốn mang tới phiền toái cho gia tộc, nhịn một chút sẽ qua thôi.

Và hắn ta đã xuất hiện.

Chàng trai ăn mặc mộc mạc, lời lẽ sắc bén, khiến nữ tử điêu ngoa kia phải xin lỗi nàng rồi xấu hổ giận dữ rời khỏi.

Bấy giờ Triệu Thanh Loan mới biết, hắn ta là Thế tử phủ Kính Quốc công - Tống Minh Hàn.

Trong yến tiệc, Tống Minh Hàn tận tình chăm sóc nàng. Mỗi lần nhìn sang, Triệu Thanh Loan luôn có thể vô tình thấy một đôi mắt dịu dàng như đang ẩn giấu cả dải ngân hà.

Thiếu nữ chớm nở tình đầu.

Triệu Thanh Loan phải lòng Tống Minh Hàn.

Lần đầu tiên đích tiểu thư ngoan ngoãn manh nha suy nghĩ trái lời phụ mẫu, nàng không muốn tiến cung.

Vì để không phải học lễ nghi trong cung, nàng cố ý té ngã khiến tay bị thương.

Nhìn ánh mắt xót xa của Dương thị, Triệu Thanh Loan vừa áy náy vừa khó chịu.

Nàng bắt đầu lén chuồn khỏi phủ, hẹn hò với người trong lòng.

Màn đêm lung linh, bên cạnh bờ sông, đèn hoa sen chiếu rọi lên mặt đôi tình nhân, khung cảnh đẹp như tranh như họa, chàng trai dịu dàng nắm tay thiếu nữ, cất lời hứa hẹn trọn đời.

Đánh đàn pha trà, chèo thuyền trên hồ, chàng trai đã khiến cuộc sống êm đềm của thiếu nữ dậy sóng.

Triệu Thanh Loan nghĩ, thế cũng tốt, mình sẽ thuyết phục cha mẹ, nàng không muốn lấy người nàng không thích, nàng muốn gả cho Thế tử phủ Kính Quốc công.

Nhưng nàng chưa kịp ầm ĩ với cha mẹ, người trong lòng đã đột nhiên biến mất.

Triệu Thanh Loan hoảng sợ, đợi rất lâu mới nhận được tin Tống Minh Hàn đổ bệnh nằm trên giường.

Triệu Thanh Loan vẫn luôn biết sức khoẻ Tống Minh Hàn không tốt, bệnh tật quanh năm, nhưng nàng chưa từng chê hắn ta.

Khi lén tới gặp Tống Minh Hàn, nàng mới biết hắn ta mắc bệnh từ trong bụng mẹ. Chứng bệnh này sẽ khiến hắn ta chết trẻ, hắn ta có thể sống nhiều năm như vậy đã là kỳ tích rồi.

Triệu Thanh Loan giàn giụa nước mắt: “Thuốc nào có thể cứu huynh đây? Dẫu phải tìm đại phu khắp thiên hạ, ta cũng sẽ cứu huynh…”

Tống Minh Hàn dịu dàng lau nước mắt cho nàng: “Khóc gì chứ? Vốn dĩ cả đời này ta bị bệnh tật quấn thân, đau đớn chỉ muốn chết quách cho rồi. Tiếc thay, e rằng kiếp này ta không thể thực hiện được lời hứa của mình.”

Triệu Thanh Loan lại bật khóc.

Nàng bắt đầu bôn ba tìm đại phu hỏi thuốc, chẳng mấy chốc người đã gầy sọp hẳn.

Dường như Tống Minh Hàn không nhìn nổi nữa, đành nói cho nàng biết trên đời này vẫn còn một loại thuốc có thể cứu hắn ta.

Ánh mắt Triệu Thanh Loan sáng lên: “Thuốc gì?”

Tống Minh Hàn đáp: “Thuốc ở trong cung, chỉ có một liều, có thể tái tạo thịt người và xương cốt, được Bệ hạ cất giấu để giữ mạng. Nhưng thuốc ấy, không có khả năng cho ta…”

Thấy sắc mặt ảm đạm của hắn ta, Triệu Thanh Loan quyết tâm vào cung.

“Minh Hàn, huynh yên tâm, ta sẽ lấy thuốc cho huynh.”

Thiếu nữ mười sáu tuổi, thái độ kiên định, vừa dũng cảm vừa liều lĩnh.

Chuyện tiến cung diễn ra thuận lợi.

Cảnh Hoà đế bài xích nữ tử, nhiều năm trôi qua nhưng bên người vẫn không có nổi một phi tần thị thiếp. Triều đình đã bất mãn từ lâu, thậm chí nhiều người còn lén đưa mỹ nhân vào cung.

Nhưng không hề có ngoại lệ, ai cũng bị Bệ hạ trả về, đồng thời còn bị trách mắng.

Song, hắn đã gần cập quan, nếu hậu cung vẫn vắng tanh, chỉ sợ cả triều sẽ loạn mất.

Vì xã tắc Đại Ngụy, Thái hậu nương nương tuyệt thực uy hiếp Cảnh Hoà đế, ép Cảnh Hoà đế phải chấp nhận.

Đích trưởng nữ phủ Vinh Quốc công - Triệu Thanh Loan được chọn làm Hoàng hậu.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống phủ Vinh Quốc công, Dương thị vui vẻ hồi lâu, bà ta ngày càng ân cần, săn sóc Triệu Thanh Loan hơn.

Trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, Triệu Thanh Loan không hề vui sướng như trong tưởng tượng.

Đêm thánh chỉ tứ hôn tới phủ, nàng lén sang phủ Kính Quốc công.

Hôm nay không biết vì lý do gì, nàng không thấy nô bộc nào trong phủ Kính Quốc công, khắp sân im ắng, không một bóng người.

Triệu Thanh Loan quen cửa quen nẻo tìm tới viện của Tống Minh Hàn. Lúc sắp vào, nàng nghe thấy giọng Tống Minh Hàn.

“Con để Triệu Thanh Loan vào cung, vì muốn nàng thay con giám sát Bệ hạ. Bệ hạ không chịu gần gũi nữ tử thì khi nào mới có người nối dõi đây? Bệnh của con bao giờ mới có thể chữa khỏi ạ? Cô cô (*), con không chờ được lâu như thế… Nếu bên cạnh Bệ hạ có người của chúng ta, có nàng lo liệu ở giữa, sớm muộn gì cũng sẽ sinh hạ hoàng tự.”

(*) Ở chương 69, tác giả có nhắc Thái hậu tưởng Tống Minh Hàn không biết chuyện hoàng tự, nhưng đến chương này thì để Cô cô, bên mình cũng không rõ ý tác giả lắm.

Trong đầu ầm một tiếng, Triệu Thanh Loan suýt không đứng vững nổi.

Mấy câu này của hắn ta có ý gì?

Có vài lời không hiểu, nhưng nàng dám chắc, từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là một âm mưu.

Nàng không kìm nén được cơn giận, xông thẳng vào, muốn chất vấn Tống Minh Hàn, muốn nghe chính miệng hắn ta thừa nhận với nàng, rằng hắn ta đã lợi dụng nàng.

Người bên trong không ngờ tối nay Triệu Thanh Loan sẽ xuất hiện ở đây.

Nam tử nhã nhặn lương thiện ngày trước phất tay áo, lãnh đạm nhìn nàng: “Loan Nhi, thánh chỉ đã hạ, nàng còn tới nơi này của ta làm gì?”

Sau giây phút hoảng loạn, hắn ta tỏ rõ thái độ chán ghét.

Lòng Triệu Thanh Loan như tro tàn.

Cây trâm hắn ta từng tặng cho nàng, nàng rút ra ném mạnh xuống đất, âm thanh vỡ nát lọt vào tai, trái tim Triệu Thanh Loan như chết lặng.

“Kể từ nay, ta và ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Nàng không muốn vào cung trở thành quân cờ của hắn ta, nhưng Tống Thái hậu lấy Triệu gia uy hiếp nàng, mạng sống và vinh quang của toàn bộ gia tộc lại đè nặng lên vai nàng một lần nữa.

Lần này, nàng mất hết can đảm để chạy trốn rồi.

Ngày thành hôn, nàng đội khăn trùm đầu màu đỏ rực, ngồi ngay ngắn trên giường cưới, bên tai nghe những lời chúc mừng của hỉ nương.

Phu thê trăm năm hoà hợp.

Nàng cũng từng nghĩ đến việc hoàn thành tâm nguyện này cùng một người.

Khi khăn trùm đầu được vén lên, giữa ánh nến rực rỡ, Triệu Thanh Loan nhìn thấy phu quân của mình. Trong thời gian đợi gả, nàng từng nghĩ tới cảnh tượng này hàng ngàn hàng vạn lần.

Cảnh Hòa đế anh tuấn, trên gương mặt luôn điềm tĩnh của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trước mắt hắn là một cô dâu khóc đỏ hoe mắt.

“Sao lại khóc?”

Giọng Cảnh Hoà đế trong trẻo nhẹ nhàng, tựa như ngọc trai rơi xuống đĩa.

Triệu Thanh Loan ngơ ngác sờ lên má mình, đầu ngón tay ướt đẫm.

Hoá ra nàng đã khóc ư?

“Ngươi yên tâm, trẫm không thích ngươi, sẽ không chạm vào ngươi đâu.”

Vị Hoàng đế trẻ tuổi đứng chắp tay, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ xa cách: “Đời này trẫm sẽ không bao giờ chạm vào ngươi, hiện giờ trẫm cho ngươi hai lựa chọn. Một là biết thân biết phận ở hậu cung, trẫm sẽ cho ngươi đủ thể diện mà Hoàng hậu nên có. Còn hai, trẫm sẽ giúp ngươi xuất cung, vinh hoa phú quý cũng không thiếu phần ngươi. Ngươi chọn thế nào?”

Triệu Thanh Loan chớp mắt, nàng nghe thấy giọng nói của mình.

“Ta theo lựa chọn đầu tiên.”

Suốt đời làm một vị Hoàng hậu hữu danh vô thực cũng tốt.

Quả nhiên Cảnh Hoà đế không nuốt lời, quanh năm hiếm khi nàng thấy mặt hắn một lần.

Đế Hậu như người xa lạ, ai cũng cho rằng nàng sẽ thầm oán hận, nhưng nàng chỉ nghĩ cuộc sống như vậy tuyệt vời biết bao.

Tống Thái hậu muốn nàng giám sát Trình Cảnh Di, nhưng nàng không muốn bị bà ta lợi dụng, nên chỉ báo một ít chuyện vặt vãnh, qua loa chiếu lệ.

Thời gian như thoi đưa, bảy năm thấm thoắt trôi qua.

Nàng trở thành vị Hoàng hậu được người người ca ngợi, danh tiếng hiền đức đã lan rộng khắp nơi.

Những tưởng kiếp này sẽ trôi qua trong lặng lẽ, nhưng không ngờ nàng lại phát hiện gian tình giữa Tống Thái hậu và Kính Quốc công.

Hai người không phải huynh muội ruột, ngay từ hai mươi năm trước họ đã vụng trộm với nhau.

Thế tử Kính Quốc công hiện tại, kẻ từng là người trong lòng nàng, chính là con của hai người họ.

Nàng hoảng sợ chạy trốn, nàng biết Tống Thái hậu và Kính Quốc công sẽ không chừa đường sống cho mình.

Gió đêm thổi vào mặt, tà váy tung bay, cô gái luôn thận trọng đoan trang trước giờ, lần đầu tiên cảm nhận được sự sảng khoái khi từng làn gió lướt qua mình.

Trong lúc thở hổn hển, Triệu Thanh Loan chợt bật cười.

Kính Quốc công nhanh chóng ra tay, hôm sau nàng đã biết mình trúng độc.

Cảm giác độc phát tác không hề dễ chịu, trong bụng như đang bị lưỡi dao giày xéo, nhưng nàng vẫn điềm nhiên, một mực chỉ muốn qua đời trong yên bình.

Triệu Thanh Loan ngồi dựa vào thành giường, nhỏ nhẹ hỏi: “Chắc ta sắp chết rồi nhỉ?”

Ngay cả khi nói đến sinh tử của mình, trông nàng vẫn hiền hòa không đổi thay.

Hà ma ma đỏ hoe mắt nức nở: “Ngài nói lời ngốc nghếch gì thế? Ngài là Hoàng hậu, nhất định phải sống lâu trăm tuổi!”

Triệu Thanh Loan cười khẽ: “Mọi người quỳ xuống thỉnh an ta, hằng ngày cứ kêu thiên tuế thiên tuế, nhưng trên đời nào ai có thể sống lâu như vậy?”

Hà ma ma rơi lệ, ánh mắt đầy đau đớn.

Triệu Thanh Loan hồi tưởng một kiếp nhân sinh ngắn ngủi của mình, nửa đời vinh quang, nhưng chưa một ngày nào nàng thực sự sống cho bản thân.

Nàng ngước mắt lên, nhẹ giọng căn dặn: “Sau khi ta qua đời, hãy an táng ta ở Đào Hoa Ổ bên ngoài thành.”

Nàng không muốn vào hoàng lăng, cũng không muốn trở về Triệu gia.

Nàng muốn tự do tự tại nằm ở nơi hoa đào nở rộ.

Khuôn mặt Hà ma ma đẫm nước mắt.

“Ngươi lấy cây trâm gỗ đào của ta đến đây.” Triệu Thanh Loan nhẹ nhàng nói.

Hà ma ma nghe lời, cầm cây trâm gỗ đào mộc mạc tới.

Đây là món quà cập kê Triệu Quy Nhạn tặng nàng, nàng bảo quản rất tốt.

Triệu Thanh Loan cẩn thận cắm vào búi tóc, nàng nghiêng đầu, toát lên vẻ mềm mại ngây thơ đặc trưng của nữ tử: “Đẹp không?”

Hà ma ma nghẹn ngào gật đầu.

“Nếu Nhạn Nhạn vào cung, ngươi hãy hầu hạ con bé.”

Mình chết đột ngột như thế, chắc chắn con bé sẽ hoài nghi. Con bé thông minh chân thành ngần ấy, sợ rằng dẫu thế nào cũng phải tiến cung tìm ra chân tướng…

Hà ma ma sửng sốt: “Sao có thể? Thân phận của ngũ tiểu thư…”

Triệu Thanh Loan: “Ghi tên con bé dưới danh nghĩa của mẫu thân, con bé sẽ trở thành đích tiểu thư của Triệu gia, như vậy danh chính ngôn thuận rồi.”

“Chỉ sợ phu nhân sẽ không đồng ý?”

Triệu Thanh Loan: “Sẽ, phụ thân sẽ khiến bà đồng ý.”

Nàng khẳng định như chém đinh chặt sắt.

Tiếng nổ lách tách từ bấc đèn truyền đến, ánh nến lập lòe.

“Nhưng ta chẳng hề muốn con bé làm thế…”

“Con bé sợ đau nhường nào, sống ở hoàng cung, sẽ khó chịu biết bao.”

“Ma ma, sau này Nhạn Nhạn nhờ cả vào bà. Bà dày dặn kinh nghiệm, hãy chỉ bảo con bé nhiều hơn, tránh cho con bé phạm sai lầm.”

Dứt lời, Triệu Thanh Loan cười hiền: “Con bé ngoan lắm, có lẽ sẽ không gây ra rắc rối gì đâu.”

Vẻ mặt nàng vừa nuông chiều vừa dịu dàng. Thậm chí nàng còn nghĩ xong đường lui kế tiếp cho cô bé rồi.

Bệ hạ nhân từ, dù sao nàng cũng là thê tử của hắn, thay hắn cai quản hậu cung nhiều năm, nàng cầu xin hắn chăm sóc Triệu Quy Nhạn, hắn ắt sẽ đồng ý.

Nàng cầu mong, cô gái nhỏ trưởng thành dưới đôi cánh che chở của nàng, tuyệt đối đừng tiến cung…

Song, cô gái nhỏ ấy đã quả quyết dấn thân vào chốn thâm cung này.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương