Dị Đồ Lữ Xá
-
Chapter 25: Hồ Ly Trong Mơ
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Phản ứng của Irene không giống như đang giả vờ.
Thực tế, từ khi tiếp xúc với con búp bê này, Vu Sinh chưa từng phát hiện cô ta tỏ ra không chân thành. Từng hành động, lời nói của cô đều mang theo sự thẳng thắn và trong sáng, cứ như đầu óc hoàn toàn trống rỗng vậy. Điều này chỉ có hai khả năng: hoặc cô ấy diễn xuất quá giỏi, hoặc đúng là đầu óc cô ấy chẳng có gì.
Hắn thận trọng giữ lấy giả thiết đầu tiên, nhưng lại nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Sau đó, hắn miêu tả lại cho Irene hình dáng con búp bê chết kia và bóng dáng khổng lồ của “quái vật bóng đen” dường như đã đồng quy vu tận với nó. Nhưng câu trả lời nhận được vẫn là: "Tôi không biết."
Hắn nhíu mày, chìm vào suy tư sâu sắc.
Irene tò mò hỏi:
“Ê, sao tự nhiên lại hỏi tôi mấy chuyện này? Không phải anh lên lầu ngủ rồi à?”
Hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định kể cho cô nghe về sự thay đổi trong căn phòng kia. Dù sao điều này cũng không liên quan đến bí mật của hắn, thậm chí có thể liên quan đến Irene. Nói ra biết đâu lại giúp giải đáp được điều gì.
“Căn phòng trên lầu xảy ra chút chuyện...”
Hắn kể lại một cách chi tiết những gì mình vừa thấy khi lên lầu. Irene lần này hiếm hoi không nói chen vào, chỉ lắng nghe chăm chú, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Nghe xong, cô ngẩn người một lúc lâu rồi kéo dài giọng:
“Woooooaaa—”
Ngay lập tức, hắn cảm thấy kể cho cô nghe cũng chẳng giải đáp được gì.
“Xem ra cô cũng không biết chuyện này,” hắn thở dài. “Cái gương đó, chắc chắn cô cũng chưa từng thấy qua, đúng không?”
“Chưa thấy, không biết,” Irene gật đầu chắc nịch, rồi bổ sung:
“Nhưng tôi cảm thấy căn nhà này ngày càng kỳ lạ hơn.”
“Không cần cô nói, tôi cũng thấy vậy,” hắn thở dài lần nữa. “Mở cửa ra không biết sẽ dẫn đến đâu, một số căn phòng tự dưng thay đổi bố cục, gương thì phản chiếu những cảnh tượng quái lạ không biết từ đâu tới. Nghĩ lại, trước đây tôi còn thấy nơi này khá đáng sống nữa chứ. Haizz...”
Irene mở to đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt hắn. Sau khi nghe hết những lời lẩm bẩm ấy, cô hơi do dự rồi hỏi:
“Vậy... anh định đổi nhà rồi à? Không ở đây nữa?”
Hắn không trả lời ngay, nhưng phải thừa nhận rằng hắn đã nghĩ đến chuyện đó.
Dù sao thì, việc căn nhà thi thoảng xuất hiện gương quỷ, đồ nội thất đáng ngờ, hoặc những thiết bị điện kỳ quặc, thậm chí là một con búp bê hay nói bị phong ấn trong tranh, hắn đều có thể chịu được. Xét cho cùng, khi không sợ chết, hắn coi đó như thêm chút gia vị cho cuộc sống. Nhưng việc mở cửa ra mà có thể rơi vào một dị vực nào đó, thật sự là một phiền phức lớn mà không thể chỉ đơn giản nhẫn nhịn.
Với hắn, điều đáng sợ nhất khi rơi vào dị vực không phải là tính mạng bị đe dọa, mà là khả năng không thể quay về.
Irene thấy hắn im lặng, một lúc sau tự mình tiếp lời:
“Nếu anh tìm được căn nhà nào ưng ý, nhớ nói tôi một tiếng nha. Anh nghĩ cách đưa tôi vào được khu đó, tôi sẽ giúp anh ép giá xuống.”
Hắn ngơ ngác:
“Lúc trước tôi nói chơi thôi mà... Sao giờ cô lại không ngại bị xúc phạm đến danh dự tổ tiên búp bê và các ‘chị em’ của mình nữa?”
“Tôi nghĩ kỹ rồi, thấy anh nói cũng hợp lý,” Irene nghiêm túc đáp. “Hơn nữa, tôi đã giúp anh giảm giá nhà, tính ra cũng trả được phần nào ‘ân tình’ khi sống nhờ nhà anh, đúng không?”
Hắn đột nhiên nhận ra cô nàng này thực ra chỉ lo bị bỏ lại nếu hắn đột ngột chuyển nhà.
Nhưng hắn không vạch trần điều đó, chỉ lắc đầu:
“Chưa nói đến chuyện này. Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi, chưa có ý định chuyển nhà. Đừng lo, nếu thật sự chuyển đi, tôi sẽ mang cô theo. Một bức tranh thì đâu chiếm bao nhiêu chỗ.”
“Ồ, vậy thì được!” Irene lập tức vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, trên mặt cô lại hiện lên chút lo âu:
“Này... con búp bê mà anh thấy trong gương kia, mắt cô ấy đã nhắm lại chưa?”
“...Hình như chưa,” hắn hồi tưởng, “Tại sao cô lại hỏi vậy?”
Irene mím môi, trông có vẻ buồn:
“Nếu một búp bê sống bị phá hủy, mà mắt cô ấy đã nhắm lại, điều đó có nghĩa linh hồn đã quay về khu vườn trong ngôi nhà của Alice. Chúng tôi sẽ được tái sinh ở đó. Nhưng nếu mắt vẫn mở...”
“Thì cô ấy vẫn còn ‘ở đó’,” cô nói nhỏ, giọng thoáng nét sầu muộn.
Hắn sững người, chợt cảm thấy hối hận vì đã trả lời quá nhanh. Đáng lẽ hắn nên hỏi kỹ trước.
“Chúng ta không biết gương đó phản chiếu nơi nào,” sau một hồi im lặng, hắn nói khẽ. “Nhưng nếu cô ấy xuất hiện trong gương, rất có thể đã có liên kết với căn nhà này. Một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ tìm được cô ấy. Còn bây giờ, đừng nghĩ nhiều quá, cô vẫn còn bị kẹt ở đây mà.”
“Ừm, đúng vậy,” Irene thở dài. “Có đôi khi, cũng có ‘chị em’ mất liên lạc sau khi ra ngoài… Rồi sẽ gặp lại thôi. Chắc chắn sẽ gặp lại.”
Hắn bất chợt nhận ra, con búp bê này có lẽ không vô tâm như hắn từng nghĩ.
Sau đó, hắn trò chuyện với Irene thêm một lúc rồi quay lại tầng hai.
Hắn kiểm tra lại căn phòng cuối hành lang, xác nhận rằng bên trong vẫn giống y như những gì mình nhìn thấy trước đó, sau đó không để ý thêm mà quay về phòng ngủ của mình.
Kéo rèm cửa, nằm xuống giường, hắn trằn trọc mãi. Dù vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu óc hắn lại rối bời, những suy nghĩ lộn xộn và những sự kiện gần đây không ngừng quấy nhiễu. Những chuyện liên quan đến Irene, thung lũng trong màn đêm, kiến thức về dị vực, cô gái hồ ly đã gắng sức giữ lý trí đến phút cuối cùng để bảo hắn chạy trốn, và cả… sự sống lại của chính hắn.
Hắn chẳng biết mình đã vật lộn bao lâu trước khi cơn buồn ngủ ập đến.
Hắn cảm giác ý thức của mình như bị nhấn chìm trong một làn nước êm dịu và hỗn độn. Dù đã ngủ, những dòng suy nghĩ rối rắm vẫn cuốn quanh hắn, như những cơn lốc nhỏ trong hồ nước. Hắn mơ hồ nhìn thấy ký ức và ý niệm của mình đan xen bên ngoài lớp sương hỗn độn, nghe những âm thanh mơ hồ vang vọng bên tai, cho đến khi ý thức chìm hẳn xuống đáy hồ, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
Trong giấc mơ, hắn bước đi dưới bầu trời mờ tối, lang thang trên một cánh đồng hoang vu. Xa xa, hắn thấy một ngọn đồi nhỏ.
Hắn cảm giác mình đã đi vòng quanh ngọn đồi này rất lâu, không có mục đích, cũng không biết bản thân là ai.
Nhưng ánh sáng thoáng qua nơi khóe mắt bất chợt khiến hắn dừng bước.
Giữa bầu trời u ám và mặt đất hỗn độn, hắn nhìn thấy một vệt sáng bạc. Theo bản năng, hắn bước về phía đó. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước nguồn sáng ấy.
Đó là một con hồ ly khổng lồ với bộ lông trắng bạc, nằm cuộn mình trên cánh đồng hoang.
Nó đẹp đến mức nghẹt thở, trang nhã và tĩnh lặng.
Làn gió nhẹ thổi qua, làm lay động những ngọn cỏ dại và bộ lông mềm mượt của con hồ ly. Nó vẫn chìm trong giấc ngủ, cuộn mình im lìm với những chiếc đuôi to lớn quấn quanh thân mình, vài cái như đang ôm lấy cơ thể, vài cái khác phủ kín người nó như một tấm chăn.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con hồ ly xuất hiện trong giấc mơ của mình. Không biết từ lúc nào, hắn đã nhận ra mình đang mơ.
Do dự trong giây lát, hắn tiến lên vài bước, thử chạm vào móng vuốt của con hồ ly:
“...Hồ ly, là cô sao?”
Con hồ ly vẫn chìm trong giấc ngủ. Dường như không hề có phản ứng trước cái chạm và lời gọi của hắn.
Hắn lại gọi thêm vài lần, thậm chí còn thử kéo đuôi nó, nhưng vẫn không có kết quả.
Cảm giác mà con hồ ly mang lại giống như nó không chỉ đơn thuần đang ngủ, mà còn bị điều gì đó ngăn cách với thế giới xung quanh.
Hắn nhíu mày, lùi lại vài bước.
Tại sao con hồ ly này lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn?
Hắn thừa nhận, trước khi ngủ đầu óc mình đã ngổn ngang nghĩ về mọi chuyện, bao gồm cả con hồ ly bị mắc kẹt trong dị vực kia. Nhưng tình cảnh hiện tại rõ ràng không phải là “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy” bình thường. Hắn có thể cảm nhận được rằng hồ ly thật sự "ở đây".
Suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nhớ đến điều gì đó, lập tức cúi xuống nhìn bàn tay phải của mình.
Một giọt máu đỏ thẫm nhỏ từ đầu ngón tay hắn, xung quanh còn in rõ dấu răng mờ nhạt.
Đó chính là vết thương mà cô hồ ly đã để lại khi cắn hắn trong lúc bảo vệ miếng chocolate.
Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu, bỗng nhớ lại lúc ở thung lũng, khi hắn bất ngờ “thấy” được ký ức của con hồ ly, thậm chí cảm nhận được suy nghĩ của cô ta.
“Là do máu sao?”
Hắn lẩm bẩm, đoán rằng sự xuất hiện của cô trong giấc mơ này có lẽ liên quan đến việc cô đã vô tình nuốt phải máu hắn.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nảy sinh nghi hoặc. Nếu chỉ vì máu, vậy tại sao con ếch giữa cơn mưa và con quái vật máu thịt từng ăn máu hắn lại không xuất hiện ở đây? Nhất là con quái vật kia, nó còn ăn nhiều hơn hẳn...
Khi suy nghĩ của hắn bắt đầu trôi dần sang hướng kỳ lạ, một âm thanh bỗng vang lên từ bụi cỏ phía sau. Đó là một tràng cười khẽ, mang chút chế nhạo.
Âm thanh này nghe rất quen thuộc.
Hắn quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng cười. Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng Irene từ bụi cỏ vọng ra, mang đầy vẻ bực bội: “Đã nói cô đừng cười mà! Không nhịn được hả? Thấy chưa, bị phát hiện rồi đấy...”
Hắn nhìn trân trân vào bức tranh sơn dầu nằm chỏng chơ trong bụi cỏ. Trong tranh, Irene đang ôm một con gấu bông, cười ngớ ngẩn với hắn, cố tỏ vẻ dễ thương như thể muốn đánh lạc hướng.
“Xem ti vi chán quá nên đến đây xem anh mơ mộng…”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook