Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 76: Chúc mừng trường sinh

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Mắt đối mắt, Liễu Diệc Hành sững sờ, sau đó y biết được chuyện gì từ trong ánh nhìn này, y cười.

Hạ Trường Sinh có một loại cảm giác hoảng hốt.

Một cơn gió thổi từ trời đất, cỏ cây tươi tốt, chúng thần ngủ say, không còn ai giám sát thế giới nữa, chỉ còn con người vẫn hoạt động trên trái đất.

Trước mắt đều là chuyện hoang đường.

“Ngươi thật xinh đẹp, không phải hồ ly tinh, vậy là yêu hồ điệp.” Liễu Diệc Hành nói đùa với hắn: “Sau khi ta nổi danh, yêu ma quỷ quái gặp ta là bỏ chạy, gặp người Phục Hy viện cũng bỏ chạy, đã lâu lắm rồi ta không nói chuyện với ai khác.”

“Thật sao? Vậy ngươi nên xem xét lại mình đi.” Hạ Trường Sinh hoàn toàn nói chuyện dựa vào bản năng, trong đầu không nghĩ ra được gì khác.

“Xem xét bản thân sao? Xem sự ưu tú của ta có làm lu mờ người khác hay không à? Thật sự làm người ta phiền não.” Giọng điệu của y không hề đứng đắn, nụ cười nhẹ nhàng rất quyến rũ.

Hạ Trường Sinh không nói tiếp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không chỉ hắn không nghĩ được gì mà cũng không nghe được người khác nói gì.

Bão cát nổi lên, thổi y phục Liễu Diệc Hành nhẹ bay lên.

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường cát vàng phía sau, nói: “Ta phải đi.”

Một thế lực vô hình thôi thúc y tiếp tục tiến về phía trước ở vùng này, tìm kiếm những mảnh vỡ khác của chính mình.

Liễu Diệc Hành mỉm cười sau đó quay người rời đi, y xoay người, động tác rất dứt khoát.

Hạ Trường Sinh lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi tới, hắn vội nói: “Ngươi nhất định phải đi cùng ta.”

Kèm theo đó là âm thanh hoảng loạn.

Liễu Diệc Hành quay đầu lại, sinh vật sau lưng y nhìn như có chút lạc lõng, lúc đuổi theo y suýt chút nữa vấp phải hòn đá bên đường. Hắn mặc y phục phức tạp sang trọng, lúc loạng choạng giống như một con bướm đang đập cánh.

Liễu Diệc Hành đưa tay đỡ lấy một tay hắn, kẻo hắn ngã sấp xuống.

Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn.

Thật ra Hạ Trường Sinh không kịp phản ứng gì với chuyện xảy ra trước đó.

Theo một cách nào đó, hắn là một người chậm hiểu.

Không thể bày tỏ nỗi buồn và bộc lộ sự bất lực của mình, những tâm trạng tồi tệ cuộn xoáy trong lòng hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ để tuôn ra.

Điểm đó là…

“Y phục của ta rách rồi!”

Hắn lôi kéo tay Liễu Diệc Hành, lập tức ngồi xổm xuống.

Liễu Diệc Hành bị hắn kéo suýt nữa ngã ngồi.

Hạ Trường Sinh bỏ ra ba giây, cuối cùng tìm được cách biểu đạt tình cảm của mình.

Mặc dù hoang đường nhưng chắc chắn có ích.

Hạ Trường Sinh bật khóc thành tiếng.

Liễu Diệc Hành bất đắc dĩ nhìn đỉnh đầu hắn.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng tìm được lối ra cho tất cả cảm xúc của mình.

Bởi vì một bộ y phục, cũng không chỉ vì một bộ y phục.

Liễu Diệc Hành nhìn thoáng qua y phục cũ rách trên người mình, đành nói: “Ta tặng ngươi y phục của ta nhé.”

Không có áo ngoài còn tốt hơn nhìn một nam nhân cao hơn mình khóc ròng trước mặt mình.

Hạ Trường Sinh ngước mắt nhìn y.

Liễu Diệc Hành bị đôi mắt như hoa lê dưới mưa mê loạn ảo giác.

“Y phục của ngươi… Vừa cũ lại vừa xấu…” Mặc dù Hạ Trường Sinh đang khóc nhưng nói chuyện không hề khách khí.

Liễu Diệc Hành không phản bác được, tay y nhúc nhích, kéo Hạ Trường Sinh.

“Đứng lên trước đi.”

Hạ Trường Sinh bị y kéo lên.

“Ta phải đi rồi, ngươi muốn đi chung không?” Liễu Diệc Hành mời, y nhất định phải lên đường.

Hạ Trường Sinh chớp mắt một cái.

Lần nào cũng chỉ có mình hắn rời khỏi Phục Hy viện.

Lâm Kiến cũng tới tiễn hắn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Y đã từng cười hỏi: “Khi nào huynh mới có thể dẫn ta theo?”

Hạ Trường Sinh luôn trả lời là một ngày nào đó.

Vào một ngày mưa, người mang theo ô lạnh lùng trách Hạ Trường Sinh ăn nói hoang đường.

Mọi thứ đều là dối trá, rồi cuối cùng sẽ tan vỡ, giống như bọt nước mà con cá phun ra trước khi nổi lên mặt nước.

Hạ Trường Sinh nắm tay y, khẽ gật đầu.

Sau đó Liễu Diệc Hành cõng Hạ Trường Sinh, đi trên con đường không có phương hướng.

Xung quanh có cây, có hoa, có đường nhưng không có điểm kết thúc.

Hay tay Hạ Trường Sinh đan chéo ôm cổ Liễu Diệc Hành.

Liễu Diệc Hành cảm thấy người này muốn ghìm chết mình.

“Liễu Diệc Hành.” Hạ Trường Sinh gọi ra cái tên đã lâu không thấy.

“Ngươi biết tên ta à?” Liễu Diệc Hành quay đầu nhìn hắn một cái.

“Cái gì của ngươi ta cũng biết.” Hạ Trường Sinh cọ nước mắt nước mũi lên y phục của y.

Hắn đã từng rất khinh bỉ người khác làm thế.

Nhưng mà có lẽ người sống, ở một lúc nào đó cũng sẽ trở thành người mình khinh bỉ nhất.

Liễu Diệc Hành có thể cảm giác được người phía sau đang trải qua chuyện gì đó rất đau lòng, nhưng mà hắn lại không thể diễn đạt ra được, khó khăn lắm mới biểu đạt ra dáng vẻ làm người ta chán ghét thấy phiền.

Lẽ ra y không có bất kỳ tình cảm gì với người xa lạ, nhưng kì lạ là Liễu Diệc Hành không cảm thấy khó chịu với dáng vẻ của hắn, ngược lại trong lòng lại thấy trìu mến.

“Chắc ngươi đã gặp chuyện gì rất đau lòng.” Liễu Diệc Hành trực tiếp chỉ ra.

Hạ Trường Sinh ôm chặt cổ y.

Khi Liễu Diệc Hành cho là Hạ Trường Sinh không muốn thừa nhận, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói đúng.”

“Là chuyện gì vậy?” Liễu Diệc Hành muốn hắn ngừng gây rối.

Hạ Trường Sinh nhìn nửa bên mặt của Liễu Diệc Hành.

Mặc dù dáng dấp y và Lâm Kiến không giống nhau, nhưng Hạ Trường Sinh biết trên thực tế, người trước mặt hắn vẫn là Lâm Kiến. Liễu Diệc Hành chỉ là một dấu ấn trong hồn phách Lâm Kiến, thực tế thứ tồn tại trong không gian này vẫn là bản thân Lâm Kiến.

“Ngươi chết.” Hạ Trường Sinh thành thật nói.

Liễu Diệc Hành suýt chút nữa buông tay ném thứ này xuống đất.

“Vì sao ngươi lại chết chứ?” Hạ Trường Sinh ôm chặt lấy y.

Không biết câu hỏi này của hắn là khó hiểu hay hối hận.

Liễu Diệc Hành lập tức im lặng.

Hai người đồng hành, con đường phía trước không sáng sủa cũng không rộng rãi, bụi cây hai bên càng ngày càng rậm rạp, cỏ dại chen lấn, muốn đè bẹp họ.

“Ta vốn sẽ chết mà.” Liễu Diệc Hành đã biết trước mình sẽ chết.

“Trước khi chết ngươi đang nghĩ gì?” Hạ Trường Sinh cố gắng tìm lại lý trí bằng cách nói chuyện trên trời dưới đất.

Liễu Diệc Hành sửng sốt.

Con đường trước mặt mờ mịt đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối

Liễu Diệc Hành cười một tiếng: “Ta đang nghĩ thì ra đôi mắt màu vàng óng của ta cũng đẹp lắm.”

Vào giây phút cuối cùng, ánh mắt của y chưa từng rời khỏi vực sâu.

Nơi y nhìn trăm năm, cuối cùng vẫn nhìn nó chăm chú.

Hạ Trường Sinh sững sờ, sau đó vươn tay sờ soạng lỗ tai y.

Liễu Diệc Hành bị hắn túm đau, nhíu mày quay đầu lại.

Hạ Trường Sinh nhìn y với đôi mắt đẫm lệ.

“Còn nữa, hung thú còn nói, nếu ta nói chuyện với nó thì sẽ phải kết duyên, ta không tin.” Liễu Diệc Hành cõng Hạ Trường Sinh bước đi trên con đường dài: “Chẳng lẽ nói vài câu mà Nguyệt Lão lại nối dây tơ hồng cho kẻ sắp chết như ta với một hung thú vô tâm hay sao? Con mãnh thú vực sâu kia rất thú vị, thú vị hơn so với nhiều người và hung thú khác ta từng gặp. Nó càng không muốn để ý tới ta thì ta càng muốn nói chuyện với nó. Cuối cùng ngay cả ta cũng không ngờ, nỗi cô đơn và tịch mịch cuối cùng của ta trước khi chết lại được chữa lành bằng một lời nói của hung thú vực sâu.”

"Câu nào?"

"Bí mật." Liễu Diệc Hành cười đắc ý.

“Nếu ngươi giữ bí mật thì đó sẽ là bí mật mãi mãi.” Hạ Trường Sinh không ưa hắn.

“Hãy để chuyện này mãi mãi trở thành bí mật, vốn là như vậy.” Dáng vẻ Liễu Diệc Hành chẳng mấy quan tâm.

“Phải làm sao…” Thái độ của Hạ Trường Sinh hơi sốt ruột, nhân lúc y vẫn còn ở đó, hắn muốn hỏi thêm một vấn đề: “Làm sao mới có thể không sợ đi chịu chết giống như ngươi?”

Liễu Diệc Hành cười quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi sợ chết sao?”

Hạ Trường Sinh lắc đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng có sợ chết hay không với có sợ đi chịu chết hay không là hai vấn đề khác nhau.

Liễu Diệc Hành thành thật nói: “Ta vẫn luôn sợ mà, từ lúc bày trận cho đến lúc rời khỏi nhân thế ta đều rất sợ, sợ mình sẽ bị hung thú ăn thịt, sợ mình thất bại hại thế giới bị hủy diệt. Cuối cùng, chết một mình cũng rất đáng sợ. Quan trọng có thể không phải là sợ hãi mà là không có gì mạnh mẽ hơn nỗi sợ, cho nên ta mới cố gắng.”

“Như thế thì đó là gì?” Hạ Trường Sinh khiêm tốn hỏi.

“Đúng thế, cái gì nhỉ?” Liễu Diệc Hành thật sự cảm thấy buồn cười.

Hạ Trường Sinh im lặng.

“Cái gì cũng được, người sống là không ngừng làm chuyện điên rồ.” Liễu Diệc Hành cười haha.

“Mỗi lần ngươi nói được được được, được được được.” Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng có cơ hội nói với y câu này: “Ta còn tưởng rằng ngươi là đồ ngốc.”

“Hahaha.”

Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có biết ngươi là ai không?" Hạ Trường Sinh hỏi y.

“Ừm, huynh là đại sư huynh, ta là một mảnh hồn phách trong thế giới này.” Liễu Diệc Hành biết hết: “Khi lần thứ hai nhìn huynh, ta đã phát hiện.”

Hạ Trường Sinh ôm y, sát lại gần.

“Thế nào rồi? Tâm trạng có tốt hơn không?” Liễu Diệc Hành cũng có cách dỗ dành người khác.

Bởi vì Liễu Diệc Hành trước mặt Hạ Trường Sinh thực chất là Lâm Kiến.

“Nhìn lần thứ hai ngươi mới phát hiện ra, ngươi thật rác rưởi.” Hạ Trường Sinh nói.

Liễu Diệc Hành hỏi: “Ta có thể vứt huynh xuống không?”

“Không thể.”

Con đường họ đang đi không phải là con đường thật sự.

Liễu Diệc Hành cõng hắn, không biết đi được bao lâu, cho đến khi hai chân y dần yếu đi.

Khi đi ngang qua một bụi hoa nào đó, y đột nhiên quỳ xuống, thân thể hóa thành những cánh hoa đủ màu sắc, hoàn toàn rơi xuống trên cánh đồng hoa. Bởi vì y biến mất nên Hà Trường Sinh đang tựa lưng vào y bỗng nhiên ngã ngồi trên cánh hoa, trong tay chỉ cầm một mảnh vỡ trong suốt.

Hạ Trường Sinh có chút mơ hồ, sau đó ôm mảnh vỡ vào trong ngực.

Lúc đấy hắn có cảm giác như Lâm Kiến đang ôm mình.

Sau khi cất kỹ mãnh vỡ, Hạ Trường Sinh kéo y phục rách nát tiếp tục đi tìm kiếm mảnh vỡ của Lâm Kiến trong không gian vô tận này.

Một con chim bay về phía chân trời.

Đó là chim vĩnh sinh mà Hạ Trường Sinh từng nói với Thạch Đông Lâm ở luận đàn Vạn Pháp.

Đây không phải là lời nói dối của hắn mà là sự thật.

Hàng chục ngàn năm trước, không gian và thời gian của toàn thế giới hỗn loạn, loài chim này đã trải qua cuộc đời của mình như thế.

Bây giờ, bọn họ lại sống trong không gian này.

Khi con chim dắt díu gia đình nó bay qua đầu Hạ Trường Sinh lần nữa, hắn nhìn thấy người thứ hai sống ở nơi đây.

Một tướng quân mặc chiến bào toàn thân nhuốm máu.

Hạ Trường Sinh nhìn xong thở dài.

Sao kiếp nào của tên Lâm Kiến này cũng bị dày vò.

Tướng quân nhìn thấy Hạ Trường Sinh, cười toe toét, sau đó ném bộ giáp đồng vỡ vụn trong tay cho hắn.

Hạ Trường Sinh thấy thứ bẩn bỉu thì nghiêng đầu tránh né chẳng cần suy nghĩ.

“Ta chờ huynh lâu lắm rồi.” Y nói.

“Sao ngươi biết ta ở đây?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Bởi vì gió nói cho ta biết.” Tướng quân cầm trường thương trong tay, sau đó lập tức đứng lên.

“Đây là đời thứ hai của ngươi sao?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

“Ừm.” Y nói: “Ta sinh ra trong danh tướng thế gia, nhưng ta không cần cố gắng gì cả, trước ta có ba ca ca đều lợi hại hơn ta. Ta chỉ cần tiêu tiền trong nhà, ăn sung mặc sướng, vui vẻ dỗ dành mẫu thân là được rồi. Nếu như không phải một trận chiến lần lượt giết chết các ca ca và phụ thân ta.”

“Ta từng xem qua một câu chuyện xưa tương tự.”

Tướng quân vung thương, chỉ vào Hạ Trường Sinh: “Đừng thấy ta như vậy nhưng cuối cùng ta lại khải hoàn về nước, được phong đại tướng quân, sống đến năm sáu mươi tuổi.”

“Thật sự nên cho ngươi thấy dáng vẻ ngươi trộm túi tiền của người ta ở kiếp này.” Hạ Trường Sinh đả kích y.

“Hahaha, ta cũng từng trộm túi tiền của người khác nhưng sau đó bị phát hiện ngay, bị xách về nhà đánh cho một trận, quỳ từ đường một ngày một đêm.” Y không thèm để ý chút nào.

“Hèn hạ khắc sâu vào hồn phách ngươi rồi.” Hạ Trường Sinh cạn lời.

Tướng quân thu thương lại, chỉ vào một hướng nào đó: “Huynh tiếp tục đi về hướng nào cũng có thể gặp một “ta” khác.”

“Được rồi.” Xem ra tiềm thức Lâm Kiến vẫn đang điên cuồng cầu cứu.

“Nhìn huynh không còn buồn thế nữa, tốt quá rồi.” Tướng quân nhìn hắn rồi cười.

Hạ Trường Sinh sờ tóc mình, đến bây giờ hắn vẫn không rõ: “Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại thích ta như vậy?”

Đã chết rồi còn lo hắn có buồn hay không.

Nếu như hắn chết, hai mắt nhắm lại chắc không còn nghĩ đến gì nữa.

Tướng quân nhìn Hạ Trường Sinh, chỉ cười cười: “Vì sao nhỉ? Chắc Lâm Kiến cũng đang suy nghĩ.”

“Y đừng nên nghĩ thì hơn.” Hạ Trường Sinh thở dài: “Lỡ nghĩ thông suốt lại chạy mất.”

“Thế mà ta lại không biết đại sư huynh không có lòng tin với bản thân như thế.” Y cười.

Hạ Trường Sinh cảm thấy người trước mặt cũng rất đáng ghét.

“Thế đi…” Y nhắm mắt lại.

Gió thổi qua, thân thể của y biến thành cát mịn. Hạt cát thổi qua tay Hạ Trường Sinh, trong tay hắn còn lại một mảnh vỡ.

Hạ Trường Sinh nắm chặt mảnh vỡ, quyết định đi tìm mảnh vỡ hồn phách của Lâm Kiến dựa theo hướng y vừa chỉ.

Lúc hắn đến, chim vĩnh sinh đã sắp chờ đón cái chết.

Nhưng không liên quan gì, vòng luân hồi tiếp theo gần ngay trước mắt.

Khi Hạ Trường Sinh nhìn thấy Lâm Kiến, hắn đè trán mình lại.

Đau đầu thật.

Thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là một thiếu nữ mười ba mười bốn.

Thiếu nữ vốn mặc váy áo màu hồng hoạt bát, sau khi nhìn thấy Hạ Trường Sinh lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng đứng lên, sau đó lập tức trở thành thiếu phụ quyến rũ.

Thiếu phụ có phong thái yểu điệu, uốn éo mông, cầm cây quạt cố ý tạo dáng đi tới gần Hạ Trường Sinh, sau đó thừa dịp hắn không chuẩn bị, đẩy hắn ngã nhào xuống đồng cỏ.

“Thật là một công tử tuấn tú, tướng công của nô gia đã chết nhiều năm, ngày ngày nô gia cô đơn lắm.” Nàng nói rồi cố ý nắm chặt tay Hạ Trường Sinh đặt lên ngực mình: “Hôm nay để nô gia ăn thử món mặn, nếm thử ngươi một ngụm.”

“Đừng đùa.” Hạ Trường Sinh nhíu mày muốn rút tay mình ra.

Nhưng sức lực của nữ nhân này lớn hơn hắn tưởng, cuối cùng còn ôm Hạ Trường Sinh lăn trên đất hai vòng.

“Hahaha.” Bị Hạ Trường Sinh đè xuống đất, nàng cười khoái chí.

Hạ Trường Sinh không cười nổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Sờ nhanh lên, ta có ngực to này.” Nàng rất thô tục lại rất thẳng thắn.

“Ta không thích ngực to.” Hạ Trường Sinh cảm thấy nàng quái lạ.

Thiếu phụ cười hì hì vươn tay ôm lấy cổ hắn, biểu cảm vô cùng đắc ý: “Ngươi sờ đi nào.”

Hạ Trường Sinh đưa tay liều mạng chống trán nàng lên, giữ một khoảng cách nhất định với nàng.

Thật là đáng sợ.

“Ngươi nhanh…” Hạ Trường Sinh mới nói được một nửa, ba chữ còn lại không nói nên lời.

Biến mất đi.

“Ta biết rồi.” Nàng ngửa cổ nhìn Hạ Trường Sinh: “Ý thức của ta đã dần dần rõ ràng.”

Cho nên mới lo lắng cho hắn như vậy.

“Huynh ở nơi này tìm kiếm trăm năm, mỗi lần gặp ta chỉ có thể dừng lại với huynh chốc lát.” Nàng nói: “Ta rất lo cho huynh.”

“Lo cho ta cũng không cần trêu đùa ta như thế.” Hạ Trường Sinh búng trán nàng.

“Vì lo cho huynh nên mới trêu huynh.” Nàng cảm thấy người trước mặt thật đần: “Huynh rời khỏi nơi này đi. Thật ra ta đoán là không có huynh giúp đỡ thì sớm muộn gì hồn phách của ta cũng sẽ tụ lại một chỗ. Hai chúng ta đều ở Hồng hoang này tìm kiếm chính mình có thể sẽ tốn chút thời gian, nhưng tốt hơn mình huynh ở đây chịu tra tấn.”

“Xin hỏi nếu ta không ở đây thì có chỗ nào tốt hơn?” Hạ Trường Sinh không nói nên lời.

“Huynh cũng không cần phải chờ đợi ở đây lâu như vậy.” Nàng nghĩ như thế.

“Nếu ngươi còn nói nhảm nữa thì ngươi đi đi.” Hạ Trường Sinh vỗ lên trán nàng một cái.

Cuối cùng thân thể nàng không chịu đựng nổi nữa, tan biến.

Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ tìm được mảnh hồn phách thuộc về Lâm Kiến trong đống vải rách.

Hắn không biết phải đi ở đây bao lâu và gặp bao nhiêu người.

Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng gặp được người mình muốn thấy nhất.

“Ta là mảnh vỡ sau cùng.” Một đứa bé bảy tám tuổi ngồi trên tàng cây, mắt phải quấn một miếng vải rách, phần vải trắng thừa rủ xuống đung đưa trong gió.

Lâm Kiến nói: “Sau khi ta vào Phục Hy viện, mạng của ta đã định có một kiếp như vậy. Ý chí Liễu Diệc Hành lưu lại đang kêu gọi ta, muốn truyền lại bát trận đồ nguyên thủy nhất cho ta. Hung thú tấn công là chìa khóa mở ra hồn phách của ta.”

“Ý của ngươi là thật ra ta không cần cứu ngươi?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

“Nếu như huynh không cứu ta thì Lâm Kiến sẽ chết, nhưng hồn phách mới mang theo ý chí của Liễu Diệc Hành sẽ được sinh ra. Sau đó y lại về Phục Hy viện.” Đến đây, y đã hiểu được vận mệnh tương lai của mình.

Hạ Trường Sinh cúi đầu xuống, dùng chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh: “Nhưng mà ta muốn Lâm Kiến.”

Lâm Kiến sững sờ, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười, nói: “Ta luôn nói rất thích huynh nhưng huynh mãi chẳng nói gì.”

Hạ Trường Sinh nhìn y với đôi mắt đẫm lệ.

“Mặc dù ta luôn rất tự tin, nhưng thỉnh thoảng ta lo lắng, không phải vì ta dây dưa không chịu nổi nên Hạ Trường Sinh mới nhượng bộ nửa vời chứ.” Lâm Kiến cười.

“Gọi đại sư huynh, tiểu quỷ đáng chết không có lễ phép.” Hạ Trường Sinh cực kỳ không hài lòng.

Lâm Kiến đứng lên tàng cây, sau đó cười ranh mãnh với Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh còn chưa kịp phản ứng thì y đã nhào về hướng hắn.

Hạ Trường Sinh vươn tay đỡ lấy y, cả hai người cùng ngã xuống đất cát.

“Ta cũng muốn mãi ở bên huynh.” Lâm Kiến thăm dò thành thật nói: “Bọn họ nói với ta, lần này ta đầu thai nhất định nhận được nhiều thứ hơn đời này. Nhưng ta không cần gì hết, ta chỉ muốn ở bên huynh. Huynh là điều ta đã cố gắng rất nhiều và bằng mọi giá để có được. Khi ta thấy huynh dưới ánh trăng nơi gốc đại thụ, ta đã biết huynh phải là của ta.”

“Ngươi tỉnh táo chút đi.” Hạ Trường Sinh bị loạt lời nói của y dọa sợ.

“Sao ta phải tỉnh táo, lúc huynh khóc nước mắt nước mũi đầy mặt thì ta không còn bình tĩnh được nữa.” Lâm Kiến cười hì hì: “Nói đi nào, huynh thích ta nhiều vậy sao?”

Hạ Trường Sinh im lặng một giây.

Lâm Kiến cũng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ nói ra, y chỉ muốn tìm cơ hội trêu chọc hắn mà thôi.

“Ta thật sự yêu ngươi.” Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến sững sờ, Hạ Trường Sinh ôm y vào trong lòng.

Nằm trong ngực Hạ Trường Sinh vài giây, Lâm Kiến bắt đầu giãy dụa.

“Ngươi làm gì thế?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.

Làm ơn đừng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp lúc này được không?

“Cho ta nhìn mặt huynh được không, mặc dù hồn phách của ta đã được chấp vá lại, sau khi tỉnh dậy thân thể này chắc chắn sẽ không nhớ những chuyện xảy ra ở đây, nhưng hãy cho ta nhìn khuôn mặt huynh.” Lâm Kiến cười xấu xa: “Cho ta xem biểu cảm lúc huynh nói yêu ta.”

“Ngươi thật xấu tính.” Hạ Trường Sinh nhàn nhạt nói, đồng thời dùng sức siết chặt tay không cho y nhìn mặt mình: “Chỉ có ta mới chịu được ngươi.”

“Thế thì có là gì?” Lâm Kiến khinh thường: “Lời thật lòng mà ta không nói với huynh còn đáng sợ hơn nhiều.”

“Ừm hử?”

“Lúc nhìn huynh ngang ngược càn rỡ, ta muốn đè huynh dưới người mình. Lúc ngủ chung phòng với huynh, nhiều lần ta muốn vờ mộng du bò lên giường ngủ với huynh. Lúc huynh thật sự cho ta ngủ chung, trong lòng của ta càng tính toán nhiều hơn. Muốn hôn huynh, xâm phạm huynh, ta cực kì tức giận khi huynh giấu bí mật nhỏ. Quan trọng nhất là ngoài miệng gọi huynh là đại sư huynh để dỗ huynh vui vẻ, trên thực tế, trong lòng ta huynh chỉ là Hạ Trường Sinh mà thôi.”

“Ồ, ta hối hận khi tới đây tìm ngươi.” Hạ Trường Sinh thở dài.

“Hạ Trường Sinh.” Lâm Kiến giãy dụa ngẩng đầu lên, sau đó ôm lấy mặt hắn.

Hiếm khi Hạ Trường Sinh không quát bảo ngừng lại vì vô lễ.

“Người đời theo đuổi trường sinh bất tử, ta cầu đời này vì để chúc mừng ta có được Hạ Trường Sinh.”

Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại.

Một nụ hôn rơi lên trán hắn.

Người hôn hắn cẩn thận từng li từng tí, xem hắn như báu vật.

Sau đó, Hạ Trường Sinh có được tất cả mảnh vỡ hồn phách của Lâm Kiến.

Việc tiếp theo hắn phải làm là ở đây chờ, chờ tất cả mảnh vỡ hồn phách của Lâm Kiến tụ lại với nhau, trở thành một hồn phách hoàn chỉnh.

Loại thời gian này sẽ lâu hơn hơn lúc hắn tìm kiếm tất cả mảnh vỡ hồn phách.

Hạ Trường Sinh ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ chờ đợi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời này đều là ảo ảnh, nhưng cũng là thật.

Trong lúc Hạ Trường Sinh chờ đợi, hắn cũng nghĩ tới một chuyện quan trọng.

Ý chí của Liễu Diệc Hành triệu hồi hậu thế của mình đã chứng minh một việc.

Thạch Đông Lâm đã xé Linh Triệt quân bát trận đồ để giao dịch với hung thú Xi Chi.

Không còn một trận pháp nào có thể phong ấn vực sâu nữa.

Trên trời vội vàng tìm người tiếp theo có thể phong ấn vực sâu, cho nên mới triệu tập người gần Phục Hy viện nhất.

Đang suy nghĩ thì một cơn gió thổi qua.

Hạ Trường Sinh nhìn về phía xa.

Ngoài những con chim vĩnh sinh nhỏ bé, ở đây còn có rất nhiều quái vật.

Trước đó Hạ Trường Sinh luôn bận bôn ba nên không cho bọn nó cơ hội đến gần.

Hiện tại nếu hắn muốn ở đây chờ Lâm Kiến thì phải đối mặt với nhiều nguy cơ hơn.

Hạ Trường Sinh thở dài, đứng dậy rút kiếm ra.

Hắn sống mấy chục năm nay, có phải việc hắn phải làm hơi nhiều rồi không?

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương