Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 265 Chu gia
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 265: Chu gia
"Gói dịch vụ mới nhất của cửa hàng sủng thú Phi phàm!"
"Chế bá thi đấu vòng tròn!"
"Tới trước được trước, bảo lãnh năm vị trí đầu, danh ngạch có hạn, giới hạn hai cái!"
. . .
Từng đoạn lời quảng cáo bắt mắt đang nhấp nháy, người phát ngôn trên đó cũng không phải chỉ một người, mà là ba người, sắp xếp trình tự cũng rất hợp lý. Ở giữa là một ông lão chừng bảy mươi, mái tóc trắng tinh, sắc mặt nho nhã ôn hòa, xem xét thì là một đại sư đức cao vọng trọng.
Bên cạnh ông lão là một nam một nữ, chỗ đứng cũng hơi có cao thấp.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, chính là Mục Vân Phi quán quân của vòng đấu Long Giang lần trước.
Nữ tử bên cạnh cũng mười phần tịnh lệ, tóc vàng mắt xanh, là người bên ngoài lục địa nhưng danh tiếng cực cao, là minh tinh cấp toàn cầu, Ngải Vi Nhĩ.
Tô Bình thấy vậy nhíu mày.
"Đại sư đào tạo, quán quân thượng giới, minh tinh cấp toàn cầu. . ."
Đây quả thực là ba viên tạc đạn nặng ký!
Trong ba người bọn họ, bất kỳ người nào, xuất hiện ở bất kỳ cửa hàng nào cũng đủ để việc làm ăn của cửa hàng đó tăng mạnh!
Đừng nói là cả ba người hợp lại càng tạo thành tổ hợp siêu cấp, đều đang thay cửa hàng sủng thú Phi Phàm gào to, việc làm ăn này muốn không bùng nổ cũng khó khăn!
"Tên Mục Vân Phi là cái quỷ gì, không phải là người của Mục gia sao. Thế mà chạy tới làm người phát ngôn cho Liễu gia. . ."
Tô Bình có chút không hiểu.
Nhưng mà tẻn Mục Vân Phi đã sớm quảng cáo cho cửa hàng sủng thú Phi Phàm rồi, cũng không phải cố ý nhằm vào cậu.
Hoạt động giữa những gia tộc lớn này, Tô Bình phải không hiểu rõ, nhưng dạng tổ hợp này quá có lực hút, khó trách chỉ vẻn vẹn một đêm trôi qua, tình huống ngoài cửa hàng đã có chút không thích hợp.
"Bảo lãnh năm vị trí đầu sao?"
Nhìn qua lời quảng cáo, Tô Bình nhíu mày.
Đây là có ý muốn tranh đến cùng sao?
Bên này cậu bảo lãnh Top 100, đối phương liền bảo lãnh top 50.
Bên này cậu bảo lãnh mười vị trí đầu, đối phương lại bảo lãnh năm vị trí đầu.
Năm vị trí đầu là khái niệm gì?
Tô Bình lật tư liệu lại mấy lần. Mặc dù trước mắt chỉ là giai đoạn tuyển chọn của căn cứ thị, nhưng có thể xông vào trong năm vị trí đầu của căn cứ thị cũng không phải chuyện dễ dàng, thấp nhất cũng cần sủng thú có chiến lực cấp tám Trung vị.
Với lại, sủng thú chỉ là điều kiện cần thứ hai.
Trên sàn thi đấu, tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, bản thân Chiến Sủng Sư cần ứng biến cùng chiến lực. Việc này cũng không thể coi thường đấy.
Nếu như bảo lãnh nhất định phải cân nhắc đến điểm này. Ít nhất, cũng phải xuất ra sủng thú chiến lực cấp chín, Tô Bình mới nắm chắc, để khách hàng vững vàng tiến vào mười vị trí đầu!
Đến lúc đó, cho dù chủ nhân của sủng thú là một tên cặn bã cũng không có việc gì, chỉ cần ra sân đứng đấy, để sủng thú nằm ra cũng OK.
"Dưới tình huống bình thường, một đại sư đào tạo, không thể trong thời gian ngắn như vậy, đào tạo ra sủng thú mạnh như thế. Ngoại trừ việc ngay từ đầu đã tiếp nhận sủng thú có chiến lực khoảng cấp tám thượng vị mới dám nói bảo lãnh năm vị trí đầu!"
"Hẳn là, cửa hàng này thà rằng không cần chữ tín cũng muốn cùng mình tranh giành? Hay là nói, bọn họ nghĩ kỹ sách lược ứng đối khác, ví dụ như. . . Sau đó thu mua tuyển thủ?"
Tô Bình nhíu mày.
Nếu như là cách sau, thật sự cậu không có cách.
Dù sao cửa hàng sủng thú Phi Phàm này đã kinh doanh nhiều năm, lại có chỗ chống lưng là Liễu gia, một gia tộc lớn có nội tình thâm hậu trên trăm năm, xuất tiền thu mua tuyển thủ, cũng là chuyện đơn giản.
Với lại cướp đoạt tất cả việc làm ăn thì số tiền kiếm được cũng đủ để tùy tiện thu mua tuyển thủ của mười vị trí đầu rồi.
Tô Bình rơi vào trầm tư.
Đường Như Yên từ phòng vệ sinh chỉnh lý tốt trang phục đã đi ra, liếc qua Tô Bình ngồi ở sau quầy không phản ứng, đi tới cửa, tiếp tục công việc tiếp khách của mình ngày hôm qua.
Trong nội tâm cô âm thầm tự ủng hộ cổ vũ sĩ khí chính mình rằng hôm nay nhất định phải làm cho người khác nhận ra mình.
Theo thời gian dần trôi qua, ngoài cửa của cửa hàng lại tụ tới một số người, bọn họ cách đường đi, không dám áp sát quá gần, dùng máy ảnh xa xa quay chụp ảnh Luyện Ngục Chúc Long Thú.
Đường Như Yên mong mỏi cùng trông mong.
Chờ giây lát, lại phát hiện những người này chỉ chú ý vào Long Thú, nhưng không có chút ý vào cửa hàng nào.
Tình huống như thế nào vậy?
Cô hơi kinh ngạc, việc làm ăn hôm qua bùng nổ như vậy, hôm nay thế mà không ai vào xem ư?
"Cửa hàng này có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không?" Đường Như Yên xoay đầu lại, nhìn Tô Bình có chút mất hứng nói.
Tô Bình từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, nhìn cô ta một cái, khẽ cười nói: "Ngược lại không nhìn ra, cô còn rất để ý đến việc làm ăn của cửa hàng đấy."
"Hừ."
Đâu phải cô để ý đến việc làm ăn. Cái cô để ý là không có ai tới cửa, vậy thì ai sẽ đến mật báo cho bổn tiểu thư?
"Việc làm ăn cũng không ra sao, vậy mà anh còn cười được." Đường Như Yên tức giận nói.
Tô Bình cười cười.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân đi tới, mấy người thanh niên tiến vào trong cửa hàng.
"Nơi này có còn gói bảo lãnh top 10 không?"
Một trong số những thanh niên mới vừa vào cửa lên tiếng hỏi Đường Như Yên.
Đường Như Yên xem xét biểu hiện của mấy người kia đối với cô không chút ngạc nhiên nào đã biết những người này không nhận ra mình, coi như là đến vô ích, sắc mặt cô không tốt, nói: "Có, tự mình đi ra quầy hàng tìm ông chủ đi."
Mấy người không nghĩ tới nhân viên phục vụ này có khẩu khí lãnh đạm như vậy, có chút kỳ quái, nhưng nhìn nhan sắc khiến cho người kinh diễm thì bọn họ cũng không có so đo cái gì, gật gật đầu đi tới chỗ quầy hàng.
Một đường đi qua, trông thấy trong cửa hàng vắng vẻ, mấy người hơi kinh ngạc, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thoải mái.
"Anh là ông chủ sao? Tôi muốn mua gói dịch vụ bảo lãnh 10 vị trí đầu của cửa hàng. Tiền nong không thành vấn đề. Anh có đảm bảo nhất định có thể tiến vào mười vị trí đầu không?" Thanh niên dẫn đầu đứng tại trước quầy, thái độ hơi có vẻ nghiêm túc, nhìn chăm chú Tô Bình nói.
"Tất nhiên."
Tô Bình đáp.
Thanh niên đưa mắt nhìn Tô Bình ba giây, bàn tay vươn về phía người thanh niên bên cạnh, đối phương lập tức đưa cho cậu ta một tấm danh thiếp kim loại thật mỏng.
Riêng giá tiền làm một tấm danh thiếp này đã mấy chục khối.
"Tôi họ Chu, gọi là Chu Xuyên, đây là danh thiếp của tôi. Ông chủ họ gì?"
"Tô."
Tô Bình tiếp nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, là đổng sự của một công ty nào đó.
Còn trẻ như vậy đã là đổng sự, lại họ Chu, thân phận không cần nói cũng biết.
Nhìn sắc mặt của Tô Bình không hề biến đổi, Chu Xuyên nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu. Cậu ta tin tưởng rằng đối phương nhất định có thể đoán ra thân phận của mình. Dù sao có thể mời Mục Sương Uyển làm người phát ngôn chính, lại tiêu nhiều tiền như vậy tuyên truyền, đối với các thế lực thượng lưu bên trong căn cứ thị này không thể không hiểu rõ.
"Để đào tạo, tôi cần cung cấp thứ gì?" Cậu ta hỏi.
"Một con sủng thú cấp sáu là được, còn cả tiền nữa."
"Cấp sáu hay sao? Anh xác định như vậy chứ?" Chu Xuyên không khỏi nhìn về phía Tô Bình, cảm thấy đối phương liệu có nói sai hay không. Cậu ta muốn đột phá mười vị trí đầu. Chiến lực mười vị trí đầu ít nhất là cấp tám trở lên. Đào tạo sủng thú cấp sau. . . Việc này có ý nghĩa gì?
"Xác định, bên trong gói dịch vụ đã viết rõ. Anh không nhìn thấy sao?" Tô Bình nói.
Sắc mặt Chu Xuyên biến hóa, tất nhiên là cậu ta đã nhìn thấy. Chỉ là cậu ta cảm thấy đây là mánh lới mà thương gia nói ra nhằm hấp dẫn người khác, không thể thực sự để cho người ta chỉ cung cấp sủng thú cấp sáu, lại thêm tiền là có thể đảm bảo lọt vào mười vị trí đầu.
Đây chính là tuyển chọn Tinh Anh Liên Tái. Một giải đấu của căn cứ thị hơn triệu người tranh đoạt.
Sủng thú cấp sáu. . . Đừng nói mười vị trí đầu, vị trí trước một ngàn cũng khó!
"Ông chủ có thể dùng cái gì để cam đoan?" Chu Xuyên vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Bình. Loại chuyện này cậu ta không dám có chút đùa giỡn nào. Lựa chọn cửa hàng của Tô Bình cũng là việc cậu ta ôm tâm thái đánh cược một lần. Lần thi đấu vòng loại này đối với cậu ta có ý nghĩa trọng đại!
"Lấy nhân phẩm cam đoan được không?" Tô Bình hỏi.
Chu Xuyên có chút miệng méo.
Tôi không đùa giỡn với anh!
Nhân phẩm?
Người làm ăn cùng mình nói nhân phẩm sao?
Không gian trá thì không buôn bán. Nhân phẩm và chữ tín có thể dùng được sao?
"Ngày mai đào tạo xong lần đầu, anh có thể tới nhìn xem hiệu quả. Nếu không hài lòng thì khoản tiền tiếp theo chắc chắn có thể trả lại cho anh." Tô Bình lười tốn nhiều môi lưỡi, chuẩn bị trực tiếp dùng sự thực nói chuyện.
Chu Xuyên nhíu chặt lông mày, lâm vào trầm tư.
Thanh niên đi theo bên cạnh hỏi: "Trả tiền đợt đầu không phải là xong sao?"
"Đương nhiên." Tô Bình nghiêng qua cậu ta một chút nói: "Nhỡ đâu hiệu quả không tệ, nhưng các người vẫn nói cứng là không hài lòng, vậy chẳng phải tôi bị thua lỗ sao?"
"Làm sao có thể, chúng tôi cũng không phải đến gây chuyện, anh coi chúng tôi thành cái gì, anh Chu đây là người của Chu gia đấy. . ."
Một người thanh niên khác còn chưa nói xong, Chu Xuyên đã từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, đưa tay ngăn cậu ta tiếp tục nói.
"Được."
Chu Xuyên nói ra.
Tô Bình thấy cậu ta dứt khoát như vậy, lấy ra hợp đồng nói: "Nhìn xem, không có gì vấn đề thì chuyển khoản ký kết đi."
Chu Xuyên tiếp nhận hợp đồng nhìn hai lần, xác nhận không có gì hố bẫy buôn bán gì, lúc này dùng máy truyền tin chuyển khoản cho Tô Bình.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook