Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 975: Hỏa Phượng Hoàng Hồn Đạo Sư Đoàn (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Phải nói là hồn đạo sư gây nên, nhưng mà cho dù là Nhật Nguyệt đế quốc, trước mắt cũng không có bất kỳ thành quả nghiên cứu nào về kỹ thuật tàng hình. Quất Tử hoàn toàn không tin ba nước Đấu La Đại Lục có thể vượt qua Nhật Nguyệt đế quốc.
Nếu nói là do một mình hồn sư gây nên, thực lực hồn sư này không khỏi quá cường đại sao? Vừa có năng lực tàng hình, lại có thể thi triển hồn kỹ Băng thuộc tính cường đại! Chưa bao giờ nghe nói có vị Phong Hào Đấu La nào có thể làm được điểm này!
“Truyền mệnh lệnh của ta, toàn thể thành viên Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn lập tức xuất động, lấy quân doanh làm trung tâm, cầm trong tay ba động dò xét hồn đạo khí tiến hành lục soát trên phạm vi lớn. Nhưng mà không nên ảnh hưởng đến Long Thành, để tránh chậm trễ phương án thẩm thấu khoa học kỹ thuật hồn đạo của chúng ta.”
“Tuân mệnh!” Tất cả hồn đạo sư phía dưới lập tức đáp một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Quất Tử nhíu mày, trong lòng âm thầm tự hỏi người đến trinh sát lúc trước rốt cuộc là đến từ phương nào. Lẽ ra Thiên Hồn đế quốc hẳn là không có dư lực tiến hành trinh sát phương bắc như vậy. Nếu như bọn họ có tay trinh sát tốt như vậy, nhất định sẽ đặt ở trên chiến trường chính diện mới đúng. Đấu Linh đế quốc cũng là như thế. Bọn họ hiện tại đã liên hợp với Thiên Hồn đế quốc, ở chính diện chiến trường giằng co với đại quân Nhật Nguyệt đế quốc, hẳn là không có khả năng rảnh tay đến trinh sát phương bắc bên này. Huống hồ, bọn họ còn không có tiến hành cướp đoạt khoáng mạch bên này!
Ngoại trừ hai đại đế quốc này ra, cũng chỉ có một loại khả năng -- người vừa rồi đến trinh sát đến từ Ẩn Thế tông môn của Thiên Hồn đế quốc. Chỉ có như thế, những tình huống trước đó mới giải thích được.
Vừa nghĩ tới bốn chữ “Ẩn Thế tông môn”, Quất Tử cũng có chút đau đầu. Trước mắt Nhật Nguyệt đế quốc quả thật chiếm hơn hai phần ba Thiên Hồn đế quốc, nhưng tổn thất của bản thân cũng không nhỏ. Trong đó, tổn thất lớn nhất cũng không phải đến từ thời điểm giao chiến với quân đội, mà chính là thời điểm đối kháng với Ẩn Thế tông môn.
Lịch sử Thiên Hồn đế quốc lâu đời, có thể ngược dòng đến một vạn năm trước. Khi đó, Thiên Hồn đế quốc còn tên là Thiên Đấu đế quốc, là tên gọi chung của hai nước Thiên Hồn, Đấu Linh. Trong Thiên Hồn đế quốc, số lượng hồn sư đông đảo, Ẩn Thế tông môn cũng tương đối nhiều.
Tuy rằng những Ẩn Thế tông môn này bình thường không muốn xuất hiện cùng Thiên Hồn đế quốc, nhưng Nhật Nguyệt đế quốc đối với bọn họ mà nói dù sao cũng là kẻ thù bên ngoài. Kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bọn họ tự nhiên cùng chung mối thù. Ẩn Thế tông môn ra tay vĩnh viễn là điều gì đó rất bí ẩn. Dưới điều kiện bảo đảm an toàn cho bản thân, bọn họ luôn đột nhiên phát động một ít công kích đối với Nhật Nguyệt đế quốc, khiến Nhật Nguyệt đế quốc không chịu nổi phiền phức. Tuy rằng những người này không có tác dụng quyết định, nhưng luôn có thể khiến Nhật Nguyệt đế quốc có tổn thất.
Lần trước bọn họ xuất hiện ở Minh Đấu sơn mạch, lần này lại xuất hiện ở phía đông bắc Thiên Hồn đế quốc xa xôi. Nhìn như vậy, tông môn am hiểu ẩn thân, trinh sát này số người không ít. Đáng sợ hơn chính là công kích băng thuộc tính đường kính ngàn mét, nhìn qua ít nhất là cường giả cấp Phong Hào Đấu La ra tay.
Là kẻ địch, Phong Hào Đấu La vô luận lúc nào cũng đáng sợ. Một gã Phong Hào Đấu La, với thực lực cường đại cùng ưu thế ẩn giấu trong bóng tối, sẽ tạo nên uy hiếp cực lớn cho đối phương. Cho dù tên Phong Hào Đấu La này khinh thường xuất thủ với quân đội bình thường, đối với Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn cũng là uy hiếp cực lớn. Không nói gì khác, hắn chỉ cần ra tay vài lần, hủy diệt toàn bộ Tham Trắc Hồn Đạo Khí trên không, là có thể khiến nàng và cả đội quân biến thành người mù.
Nghĩ tới đây, Quất Tử chậm rãi nắm chặt hai tay, trong mắt hàn quang chợt lóe. Bất luận như thế nào, nàng đều phải nghĩ biện pháp diệt trừ uy hiếp này trước.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã về tới Long Thành. Cảnh tượng kinh tâm động phách lúc trước đối với hắn mà nói chỉ có thể tính là một lần trải nghiệm đơn giản mà thôi.
Nam Thu Thu còn chưa ngủ, đã ngồi trong sân tiệm vải chờ hắn.
“Sao ngươi đi lâu vậy?” Nam Thu Thu nhíu mày hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Bởi vì tình hình còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Trong quân đội hai vạn người bên ngoài có Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn của Nhật Nguyệt đế quốc.”
Nam Thu Thu nhất thời lắp bắp kinh hãi. Nàng làm sao có thể không biết Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn chứ?
Nàng nhất thời khẩn trương hỏi: “Bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ muốn hủy diệt Long Thành?” Với sức chiến đấu tổng thể của một đoàn hồn đạo sư như vậy, nếu như có ý định phá hư, hủy diệt một tòa thành thị thật không tính là gì.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: “Không có khả năng. Nếu là như vậy, bọn họ không cần hao hết tâm tư dùng hồn đạo tiến hành khoa học kỹ thuật thẩm thấu Long Thành. Nhưng mà ta không thể dò xét ra mục đích của bọn họ.”
Nam Thu Thu cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục trinh sát đi, cũng phải thăm dò tình hình của bọn họ. Có một đoàn hồn đạo sư cường đại như vậy, bọn họ nhất định có mục đích gì.”
Hoắc Vũ Hạo có chút quái dị nhìn nàng, nói: “Tiếp tục trinh sát là không sai, nhưng mà không phải chúng ta, mà là ta.”
Nam Thu Thu lập tức nhướng mày: “Có ý gì? Ngươi định bỏ ta một mình?”
Hoắc Vũ Hạo thấm thía nói: “Thu Thu, động tĩnh vừa rồi ngươi có nghe thấy không?”
Nam Thu Thu sửng sốt một chút, nói: “Ta không nghe thấy động tĩnh, nhưng là mơ hồ thấy ngoài thành dường như có hào quang lóe lên, chẳng lẽ là ngươi tạo thành?”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, kể lại những gì mình đã trải qua.
“Với năng lực của ta, chỉ có thể mạo hiểm bỏ chạy, nếu dẫn theo ngươi, chỉ sợ một người chúng ta cũng không chạy thoát được.” Hoắc Vũ Hạo tỏ vẻ ưu sầu.
Nam Thu Thu tuy điêu ngoa, cũng không phải là người không hợp tình hợp lý, nhìn bộ dáng của hắn, nói: “Vậy cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ ta chỉ là vướng víu sao?”
Hoắc Vũ Hạo không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Nam Thu Thu bị hắn nhìn đến có chút xấu hổ, tức giận hừ một tiếng, nói: “Gánh nặng thì gánh nặng, ta không đi với ngươi là được. Nhưng mà bọn họ đã phát hiện ngươi, nhất định sẽ càng thêm nghiêm mật phòng ngự. Ngươi muốn trinh sát mục đích của bọn họ như thế nào?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Ta vốn định trực tiếp thám thính tin tức, hiện tại nếu không làm được, vậy chỉ có thể đi theo bọn họ. Bọn họ đã đi tới phương bắc, như vậy, mục tiêu nhất định đã không xa. Chỉ cần đi theo bọn họ, nhất định có thể phát hiện mục đích của bọn họ. Ngươi yên tâm, có giáo huấn lúc trước, ta sẽ cẩn thận hơn.”
Nam Thu Thu nghĩ nghĩ, mặc dù không phục, nhưng không thể không thừa nhận mình kém Hoắc Vũ Hạo nhiều lắm. Đưa nàng đi cùng sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho hắn.
“Được rồi. Vậy ngươi đi đi. Ta ở Long Thành chờ ngươi. Chờ ngươi trở về, chúng ta sẽ đi nơi cần đến. Nhưng mà ngươi nhất định phải chú ý an toàn.”
Hoắc Vũ Hạo cười nói: “Thu Thu quả nhiên là một cô nương tốt hiểu lý lẽ.”
“Thôi đi, bổn cô nương đi ngủ. Ngươi muốn đi thì mau đi đi.” Nói xong, Nam Thu Thu xoay người trở về phòng.
Nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm than một tiếng: “Thu Thu là một cô nương tốt, vô luận ta như thế nào cũng không thể để cho nàng giống như Thu Nhi lúc trước.”
Vừa nghĩ đến Vương Thu Nhi, lòng hắn liền bất giác đau đớn. Cho dù nói như thế nào, Đông Nhi hẳn là còn sống. Nhưng Thu Nhi đã... Đây đã là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, trở về phòng mình. Trải qua một trận lăn qua lăn lại tối nay, quân đội Nhật Nguyệt đế quốc chắc chắn sẽ không xuất phát trong đêm. Sáng mai hắn lại đi theo dõi cũng không muộn.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Vũ Hạo ăn xong điểm tâm liền lén lút ra khỏi tiệm vải.
Nam Thu Thu không tiễn hắn, sau khi hắn rời đi, một mình ở trong phòng bực bội với mình.
“Không phải là thực lực thiếu chút nữa sao? Ta nhất định sẽ đuổi theo ngươi!” Trong lòng Nam Thu Thu âm thầm hạ quyết tâm. Trong thời gian Hoắc Vũ Hạo rời đi, nàng quyết định bế quan, khắc khổ tu luyện trong tiệm vải.
Hoắc Vũ Hạo giống như ngày hôm qua, từ cửa Đông thành ra khỏi thành, sau đó lại đến rừng cây ẩn nấp lần trước. Lúc này đây hắn không có nóng lòng đi ra ngoài, mà là ngồi ở trong rừng cây một bên minh tưởng, một bên quan sát xa xa hướng đi của đại quân Nhật Nguyệt đế quốc.
Hắn cũng không ngốc. Ngày hôm qua hắn tạo ra tổn thất lớn cho Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn như vậy, hiện tại trong quân doanh phòng bị nhất định là vô cùng nghiêm mật. Vào lúc này hắn lại mạo hiểm đi thăm dò, chính là hành động muốn chết. Thay vì như thế, chi bằng hắn nhìn từ xa. Dù sao mục đích của hắn chỉ là theo dõi mà thôi.
Dùng năng lực dò xét tinh thần của hắn, đơn thuần muốn theo dõi một chi quân đội, là không thể xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Trừ phi Nhật Nguyệt đế quốc có thể điều động tất cả hồn đạo khí dò xét trên không, triển khai trinh sát toàn diện ở tầng trời thấp, mới có thể phát hiện ra hắn.
Đại quân Nhật Nguyệt đế quốc không có bất kỳ động tĩnh gì, một ngày trôi qua, như cũ vẫn rất bình tĩnh, phảng phất đêm qua dường như cái gì cũng không có phát sinh.
Hoắc Vũ Hạo rất kiên nhẫn, không hề sốt ruột, lặng lẽ tu luyện trong rừng. Đối phương cũng không vội, hắn vội làm gì?
Hắn chỉ đúng giờ đơn phương tiến hành dò xét tinh thần lực của mình, quét một vòng trong quân doanh Nhật Nguyệt đế quốc, xác nhận Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn vẫn còn, liền tiếp tục tu luyện.
Trận chiến đêm qua gợi ý cho hắn không nhỏ. Hơn nữa, gần đây hắn đều dùng tinh lực ở phương diện nghiên cứu Cực Hạn Chi Băng. Đó là cần rất nhiều thời gian chậm rãi lĩnh hội. Đồng thời, Huyền Băng Tủy vạn năm trong cơ thể hắn cũng cần thời gian để hấp thu. Đối với hắn mà nói, tu luyện ở đâu cũng giống nhau. Về phần màn trời chiếu đất, vậy lại càng là một bữa ăn sáng.
Cứ như vậy, trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua. Đại quân Nhật Nguyệt đế quốc rốt cục nhịn không được, quyết định khởi hành.
Hoắc Vũ Hạo không thể không thừa nhận sự ưu tú của đại quân Nhật Nguyệt đế quốc. Đại quân xuất phát nhưng động tĩnh rất nhỏ, hơn nữa quân dung nghiêm chỉnh. Quân đội bên ngoài di chuyển trước, dỡ bỏ doanh trại. Quân nhu phụ trách tháo dỡ. Mà binh lính thì kết thành đội ngũ chỉnh tề, tiến đến phương bắc.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy đội ngũ Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn. Các thành viên Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn cũng đi bộ, quân dung nghiêm chỉnh, không kiêu ngạo vì các nàng là hồn đạo sư.
Cuối cùng cũng nhịn không được sao? Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lặng lẽ đứng dậy. Hắn một chút cũng không sốt ruột, biết không thể theo quá gần, nếu không rất dễ dàng bị phát hiện, chỉ cần đi theo cách đó vài km là được. Với hồn kỹ mô phỏng của hắn, Tham Trắc Hồn Đạo Khí trên bầu trời cũng không thể phát hiện ra hắn.
Chờ đại quân bên kia toàn bộ khởi hành, Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu đi theo từ xa. Hắn không theo đuôi ở phía sau đội ngũ, mà là đi theo bên cạnh bọn họ, chậm rãi đi về phía trước.
Hắn biết, muốn hoàn thành nhiệm vụ trinh sát và phá hoại chi quân đội Nhật Nguyệt đế quốc này, như vậy, đầu tiên phải làm cho đối phương buông lỏng trước. Cho nên, bất kể như thế nào hắn cũng không thể để cho đối phương phát hiện mình. Thời gian dài, đối phương tự nhiên sẽ cho rằng hắn đã rời đi, ngày đó sau khi đào tẩu sẽ không trở về nữa. Hơn nữa không đến thời khắc mấu chốt cuối cùng, hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
Cứ như vậy, Hoắc Vũ Hạo đi theo từ xa. Quân đội Nhật Nguyệt đế quốc thì tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến phương bắc.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook