Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 973: Bát Giác (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Các nguyên tố băng trong không khó nhanh chóng ngưng tụ! Những hồn đạo khí dò xét không trung đang bay cao đó lập tức bị nhiệt độ và nguyên tố băng ảnh hưởng, tốc độ của chúng hơi chậm lại. Nhiệt độ trong không khí đang giảm ở mức đáng báo động.
Ngay sau đó, chân phải của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên. Đó là một ánh sáng xanh băng giá chói mắt. Hư ảnh Bát Giác Huyền Băng Thảo sau lưng đột nhiên lớn lên, sau đó hóa thành vô số quang ảnh màu xanh da trời băng giá, tản ra bốn phía, biến mất không chút dấu vết.
Trong hư không, những cái gai băng dài mấy mét không hề báo trước mà xuất thế ngang trời. Nhìn từ bên dưới thì rất đẹp. Nhưng trong giây lát, một bông hoa băng nở rộ trên bầu trời. Bông hoa băng này óc đường kính gần nghìn mét, bao phủ một khoảng lớn đến nỗi tốc độ của nhóm Hỏa Phượng hồn đạo sư đang đuổi theo họ vô thức chậm lại, sắc mặt bọn họ thay đổi.
Trong quá trình tu luyện và bổ sung hồn hoàn, hồn sư đều bổ sung cho mình một hồn kỹ tầm xa. Trong một số tình huống đặc biệt, hồn kỹ tầm xa có tác dụng rất tốt. Thế nhưng, hồn kỹ tầm xa trước mắt họ là những thứ mà hồn đạo sư ở Nhật Nguyệt Đế Quốc chưa từng nhìn thấy.
Đường kính một nghìn mét, khái niệm đó là gì?
Trong phạm vi đường kính một nghìn mét được gai băng bao phủ hoàn toàn. Tấn công trong phạm vi như vậy là điều bọn họ không thể tưởng tượng được, nó có thể so sánh với lực sát thương siêu cấp của hồn đạo khí đỉnh cao.
Khi bông hoa băng mỹ lệ này nở rộ trên bầu trời, bóng dáng Hoắc Vũ Hạo biến mất. Nhưng những hồn đạo khí dò xét không trung đang bay trên không trung thì không như vậy.
Từng cái gai băng vừa thô vừa to xuyên qua lớp vỏ kim loại của chúng. Những tiếng nổ chói tai, âm thanh vỡ vụn, những tiếng nổ mạnh vang lên.
Mặc dù không phải tất cả hồn đạo khí dò xét không trung đều nằm trong phạm vi này nhưng để bắt được Hoắc Vũ Hạo, đại đa số các hồn đạo khí dò xét không trung trước đó đều tập trung về phía bên này.
Hơn trăm cái hồn đạo khí dò xét không trung, trong nháy mắt, ít nhất nó đã bị tiêu diệt 60%. Đương nhiên, phòng tuyến phong tỏa lúc đầu cũng không còn nữa.
Làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Hắn nhanh chóng đổi hướng, nghiêng người bay về phía không trung xa xa kia.
“Bát Giác, không ngờ! Hồn cốt mà ngươi đưa cho ta lại mạnh như vậy!” Hoắc Vũ Hạo vừa bay lên vừa khen ngợi.
Đòn tấn công vừa rồi đã tiêu hao hơn 30% hồn lực của hắn. Nhưng hắn biết rõm nếu đòn tấn công vừa rồi chỉ dùng 30% hồn lực của hắn thì sẽ không bao giờ có thể gây ra lực sát thương diện rộng như vậy.
Mà đòn tấn công vừa rồi chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của hồn linh Bát Giác Huyền Băng Thảo mới có thể hoàn thành.
Bát Giác Huyền Băng Thảo đưa cho Hoắc Vũ Hạo có hai hồn hoàn và một hồn cốt. Vốn dĩ Hoắc Vũ Hạo không có nhiều hy vọng quá vào nó, cho nên có một lần hắn quên mất có hai hồn kỹ ở bên xương chân phải của mình. Dù sao, trước khi có Bát Giác Huyền Băng Thảo hắn đã có tam đại cường giả là Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế và Tuyết Đế. Bất kỳ ai trong số bọn họ đều mạnh hơn Bát Giác Huyền Băng Thảo nhiều.
Nhưng sau khi được sự chỉ dẫn của Tuyết Đế ngày hôm đó, Hoắc Vũ Hạo dần dần hiểu được chân lý của Băng Chi Bản Nguyên, cũng hiểu rằng đôi khi không phải hồn kỹ mạnh nhất mới là tốt nhất, phù hợp với mình mới là tốt nhất.
Đòn tấn công vừa rồi, thực ra là hiệu quả của sự kết hợp của ba hồn kỹ.
Trong hai hồn hoàn mà Bát Giác Huyền Băng Thảo gắn vào Hoắc Vũ Hạo, hồn kỹ bổ sung cho hồn hoàn thứ sáu tên là Băng Tăng Phúc Cực Hạn, có thể khiến uy lực của Cực Hạn Chi Băng trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo tăng lên. Vốn dĩ hồn hoàn mười vạn năm có thể bổ sung hai hồn kỹ, nhưng Bát Giác Huyền Băng Thảo là hồn thú hệ Thực Vật, số lượng hồn kỹ bẩm sinh ít hơn rất nhiều so với hồn thú hệ Động Vật, phải bổ sung thêm hai hồn kỹ và xương chân phải, cho nên sẽ không có hồn kỹ nào bổ sung cho Hoắc Vũ Hạo.
Hai hồn kỹ khác sinh ra tác dụng lúc trước đều đến từ xương chân phải, một cái có tên là Bát Giác Băng Nguyên Ngưng. Hồn kỹ này phối hợp với Băng Tăng Phúc Cực Hạn tạo ra hiệu quả rõ rệt. Đó là lý do quan trọng khiến đòn tấn công kia của Hoắc Vũ Hạo có thể bao trùm phạm vi lớn như vậy. Cuối cùng những gai băng khổng lồ trông giống như những bông hoa băng nở rộ kia đến từ một hồn kỹ khách của xương chân phải, tên là Bát Giác Đâm Vạn Hướng.
Chỉ cần một đàn thành công, ngang tàn hủy diệt hơn 60% hồn đạo khí dò xét không trung của nhóm Hỏa Phượng hồn đạo sư, lúc này trong lòng Hoắc Vũ Hạo sảng khoái vô cùng, nỗi buồn chán vì bị truy đuổi đã bị cuốn sạch.
Không có hồn đạo khí dò xét không trung tập trung vào, dưới sự bảo vệ của hồn kỹ mô phỏng, đối phương rất khó để phát hiện ra Hoắc Vũ Hạo. Các Hỏa Phượng hồn đạo sư cấp cao phía dưới đã thử hai đợt tấn công tầm xa, nhưng đều không có kết quả, chỉ có thể thu binh quay về doanh trại.
Hoắc Vũ Hạo rất hài lòng với phản ứng của mình trước đó, hắn vừa bay về Long Thành, vừa suy nghĩ: Nếu cuộc chiến vừa rồi diễn ra dưới mặt đất, hoặc những người kia đuổi đến gần hơn một chút, sau Bát Giác Đâm Vạn Hướng, họ có thể dính liền với thuật nổ băng của mình, như vậy có thể khiến bọn họ nổ đến mức ‘hoa đào nở khắp mặt’.
Nếu hắn sử dụng một tổ hồn kỹ này trong quân doanh của Nhật Nguyệt Đế Quốc thì thế nào? Chỉ sợ sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho bọn họ.
Cho tới bây giờ, Hoắc Vũ Hạo chưa từng có hồn kỹ tấn công phạm vi nào, đây là lần đầu tiên thử, hắn không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Hoắc Vũ Hạo vui vẻ rời đi, nhưng bầu không khí bên nhóm Hỏa Phượng hồn đạo sư kia lại cực kỳ áp lực.
Có lẽ Hoắc Vũ Hạo không bao giờ tưởng tượng được, trong căn lều đỏ thẫm mà hắn nghĩ mọi cách cũng không thể vào được, lúc này lại có một vị đương kim hoàng hậu của Nhật Nguyệt Đế Quốc ngồi ở vị trí chủ vị, người đó từng là đồng học của hắn, đi cùng Hiên Tử Văn học cách chế tạo hồn đạo khí, hơn nữa người này từng có quan hệ mập mờ với hắn - Quất Tử.
QUất Tử mặc áo giáp màu đỏ ngồi trên vị trí chủ vị, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Kể từ khi xuất chinh đến Thiên Hồn Đế Quốc đến nay, nàng chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy. Tình hình chiến đấu bên ngoài vừa được truyền đến, khi nghe tin hơn 60% hồn đạo khí dò xét không trung đã bị tổn thất, nàng tức giận đứng dậy, đập vỡ chiếc ly mà nàng cực kỳ yêu thích.
Phía dưới có rất nhiều Hỏa Phượng hồn đạo sư và quân đội cấp cao, Lúc này bọn họ đều có chút lo sợ, cả đám đều cúi đầu không dám lên tiếng.
“Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?” Quất Tử trầm giọng hỏi, đè nén lửa giận trong lòng.
Một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi mặc áo giáp màu đỏ tiến lên một bước nói: “Đoàn trưởng, dường như chỉ có một kẻ địch nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ.”
“Nói rõ một chút.” Quất Tử lạnh lùng nói.
“Được. Kẻ địch xâm phạm đến đây để trinh sát, hắn có năng lực ẩn thận hoặc có thể là có hồn đạo khí ẩn thân. Sau khi đi vào quân doanh của chúng ta, dường như hắn muốn tiến hành tìm kiếm trong lều chỉ huy, sau dods hắn tấn công một gã hồn đạo sư của chúng ta, kích hoạt hồn đạo khí liên kết. Chúng ta lập tức vây quanh và tấn công hắn nhưng người này cực kỳ xảo quyệt, thực lực tương đối mạnh mẽ. Hắn trực tiếp chạy ra khỏi vòng vây ban đầu của chúng ta, muốn trốn lên không trung. Để xác định vị trí chính xác của hắn, chúng ta hạ thấp độ cao dò xét hồn đạo khí, tiến hành dò sóng mạng lưới, nhanh chóng tìm ra hắn vị trí."
Nói đến đây, vị nữ tử mặc áo giáp màu đỏ thoáng dừng lại một chút, có chút khó khăn nói: “Vốn dĩ chúng ta muốn làm tốt nhưng đâu ngờ trên người hắn đột nhiên phóng ra một loại hồn kỹ, khiến chúng ta tạm thời mất đi sự tập trung trên người hắn. Sau đó hắn bay lên không trung với tốc độ kinh người. Khi người của chúng ta đuổi kịp, hắn đã bay lên độ cao của hồn đạo khí dò xét không rung, sau đó phóng ra đường kính một nghìn mét, diện tích bao trùm của hồn kỹ thuộc tính Băng cực lớn. Gai băng đầu trời đã phá hủy nhiều hồn đạo khí dò xét không trung của chúng ta. Hắn thoát khỏi mạng lưới của dò xét chấn động và ẩn thân một lần nữa. Chúng ta tiến hành đợt tấn công phạm vi lớn nhưng không có kết quả và lại để hắn chạy thoát."
Vẻ mặt Quất Tử lạnh lùng nghe báo cáo xong, nhíu mày chần chừ trong lều chỉ huy.
“Ẩn thân, lại là ẩn thân! Rõ ràng ở bên núi Minh Đấu kia, cũng là vì một tên có thể ẩn thân tiến hành đột nhiên trinh sát, hơn nữa không biết dùng phương pháp gì mà có thể dịch chuyển một lượng lớn Phong Hào Đấu La vào, mới khiến phòng ngự ở núi Minh Đấu bị phá vỡ, phá hủy tình thế chủ động ban đầu của chúng ta. Chẳng lẽ người lần này là cùng một người? Hay là nói Tinh La Đế Quốc và Thiên Hồn Đế Quốc đều nắm giữ phương thức chế tạo hồn đạo khí ẩn thân này?”
Nói đến đây, Quất Tử dừng lại một chút, ánh mắt như nghĩ đến cái gì đó.
Rõ ràng núi Minh Đấu thất thủ đã có tác động lớn đến việc bố trí tổng thể của Nhật Nguyệt Đế Quốc trong cuộc chiến tranh này. Mà Tử Thần Đấu La Dịch Tịch Thủy ở vị trí cao đến mức không ai dám đến chất vấn bà ta.
Diệp Tịch Thủy cũng không nói hết sự thật về tình hình chiến đấu ngay lúc đó ra, chỉ nói là bên phía Tinh La Đế Quốc có một tên hồn sư hiểu biết ẩn hình, dùng phương pháp đặc thù để lẻn vào núi Minh Đấu, hơn nữa không biết làm sao có thể đưa một lượng lớn Phong Hào Đấu La vào, rõ ràng đã phá hư phòng tuyến ở núi Minh Đấu. Vì bảo vệ hồn đạo khí tử thần, sau mấy trận chiến bà ta đã lựa chọn rút lui.
Đáp án này quá lập lờ đối với Quất Tử, điều này ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng phán đoán của nàng. Thế nhưng, mặc dù nàng là hoàng hậu của Nhật Nguyệt Đế Quốc nhưng địa vị trong quốc gia vẫn không thể so sánh với Diệp Tịch Thủy. Cho nên, mặc dù nàng có nghi ngờ nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cầu xin Từ Thiên Nhiên hỏi rõ ràng nhất có thể.
Từ Thiên Nhiên cố gắng hỏi thăm nhưng Diệp Tịch Thủy chỉ nói những lời như lúc trước, thân là đế vương hắn ta cũng không có cách nào. Hắn không thể đắc tội với Thánh linh Giáo. Hai vị Cực Hạn Đấu La của Thánh Linh Giáo và vô số tà hồn sư là một trong những nhân tố cơ bản đảm bảo sự thành công cho sự nghiệp thống nhất của hắn ta. Cho nên hắn không thể làm gì để chống lại Tử Thần Đấu La.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook