Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 920: Tin tức về Đế quốc Thiên Hồn (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi trên giường, rất lâu không thể nhập thiền được. Không biết tại sao hôn nay hắn lại nhớ Vương Đông Nhi mãnh liệt như vậy. Có lẽ là bởi vì một đòn hắn xuất ra hôm nay đã phát huy sức chiến đấu mạnh nhất.

Hoắc Vũ Hạo biết rằng sau khi đánh ra một chưởng đó, lực chấn động trên người Vương Dịch Hành nhất định sẽ khiến hắn bị thương. Nếu là hắn của trước đây, chỉ sợ là không giữ được cánh tay này. Một đòn kia thật sự đã tiêu hao hết tất cả sức lực của hắn.

Nhưng sau khi dung hợp với Vương Thu Nhi, trong thân thể của hắn đã có một phần năng lực của Hoàng Kim Long, lực lượng và cường độ thân thể đã vượt khá xa lúc trước.

Vì vậy, khi nhớ đến Đông Nhi trong lòng hắn cũng có cảm giác áy náy sâu sắc với Vương Thu Nhi. Hai loại cảm xúc này không ngừng ăn mòn lòng và Tinh Thần Hải của hắn.

Trong tình huống này, coi như là tứ đại linh hồn cũng không có cách nào để trợ giúp hắn. Hắn chỉ có thể tự mình chịu đựng.

“Bịch” một tiếng, Hoắc Vũ Hạo ngã xuống giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch. Hắn không thể kiên trì được nữa, thật sự không thể kiên trì được nữa.

Nỗi nhớ Đông Nhi cuồn cuộn như sóng lớn, không ngừng đánh vào lòng hắn.

Đông Nhi, nàng thật sự còn sống sao?

Trong lòng của hắn vẫn luôn có một ý niệm - Nếu lúc trước đại tông chủ Hạo Thiên Tông và nhị tông chủ vì cái chết của Đông Nhi mà lạnh lùng với hắn, tất cả những lời nói kia đều là nói dối thì hắn phải làm sao?

Đây mới là điều hắn sợ nhất.

Mặc dù hắn không dám suy nghĩ như vậy, thế nhưng mỗi khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn sẽ sợ hãi vô cùng.

Mãi mãi không thấy được Đông Nhi, còn có điều gì đáng sợ hơn đâu?

“Đông Nhi, Đông Nhi…” Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng rên rit: “Đông Nhi, nếu nàng thật sự đã rời khỏi thế giới này, vậy thì dẫn ta cùng đi đi, không nên để ta chịu khổ một mình trên thế giới này. Đông Nhi ta rất nhớ nàng.”

Nước mắt chảy xuống khóe mắt hắn.

Bất kể thế nào quan chức cao cấp của tập đoàn tây bắc của Tinh La Đế Quốc cũng không bao giờ nghĩ ra, lúc này vị anh hùng trẻ tuổi trong lòng bọn họ lại cuộn tròn trên giường, khóc lóc đau đớn, thậm chí không còn ý thức nữa.

Rèm lều nhẹ nhàng mở ra, một bóng người mảnh khảnh từ từ đi vào trong lều. Nghe thấy tiếng Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng rên rỉ, cơ thể của nàng có chút cứng ngắc, sau đó máy móc đi về phía Hoắc Vũ Hạo. Chuyển động của nàng rất chậm, giống như mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Nhưng khi nàng đi đến bên giường gần với Hoắc Vũ Hạo, bước chân nàng đột nhiên nhanh hơn, nhanh chóng đi đến gần Hoắc Vũ Hạo, ngồi xuống mép giường.

Nước mắt của Hoắc Vũ Hạo thấm đẫm đệm giường. tuy hắn có được nhận thức mạnh mẽ nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không biết rằng vào lúc này trong phòng còn có thêm một người nữa. Hắn vẫn luôn co người ở đó, đau đớn rên rỉ. Sắc mặt của hắn tái nhợt như vậy, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ cùng với nước mắt cùng nhau chảy xuống.

Ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, động tác có chút cứng ngắc.

Mồ hôi và nước mắt ướt đẫm những đầu ngón tay non mồm của nàng, cảm giác nóng ướt truyền đến khiến nàng run rẩy lại hơi ngây người.

“Đông Nhi, đừng rời xa anh.” Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo đưa tay ra, nắm chặt tay nàng.

Nàng sợ hãi, muốn rút tay khỏi tay hắn. Nhưng tay hắn nắm chặt như đồng đổ sắt.

Nàng không thoát ra được, cảm giác tay hắn rất lạnh, lạnh đến đáng sợ. Cơ thể của hắn như không còn độ ấm.

Chẳng lẽ mỗi lần hắn sử dụng Hạo Đông Chưởng xong đều bị như vậy, đau đớn như vậy sao?

Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, rõ ràng sau khi nắm chặt tay nàng Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh rất nhiều. Trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm như trước, thế nhưng sự run rẩy của cơ thể đã nhẹ đi và cơn đau đã giảm đi đáng kể.

Hắn thật sự rất đáng thương!

Không ngờ yêu một người sẽ biến thành như vậy. Thế nhưng sao hắn lại phải chuyển hóa người yêu của mình thành kỹ năng? Tại sao hắn không đi tìm người yên trong lòng hắn?

Bên ngoài lều, một người đàn ông ngồi xổm trong bóng tối cách đó không xa. Hắn nhìn nàng bước vào lều của Hoắc Vũ Hạo.

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Hắn chậm rãi đứng dậy, thầm nghĩ hôm nay không cần phải canh gác.

Từ trong bóng tối đi đến không phải là Vĩnh Hằng Ngự của Từ Tam Thạch sao?

Vũ Hạo đã bị Hạo Đông Chưởng cắn trả, cơ thể suy yếu, Từ Tam Thạch là người hiểu rõ nhất. Cho nên, hắn đi theo Hoắc Vũ Hạo về, bảo vệ xung quanh, bảo vệ Hoắc Vũ Hạo.

Nhưng vừa rồi người kia đi vào, cả buổi không đi ra nên hắn không cần tiếp tục bảo vệ nữa.

Cho nên Từ Tam Thạch im lặng rời đi, không phát ra tiếng động nào.

Trong lều, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hô hấp của hắn cũng đã đều hơn, cơ thể không còn run rẩy, thỉnh thoảng sẽ rên lên vài tiếng nhưng không còn đau đớn nữa.

Hai cánh tay hắn luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, giống như nắm được cây cỏ cứu mạng, nói gì cũng không chịu buông ra. Trên mặt dần nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn ngủ rồi. Qua ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, nàng nhìn thấy gò má hắn. Nàng đến đây chỉ là vì lúc đó có hơi lo lắng cho hắn lại có chút tò mò tình trạng của hắn thế nào.

Nhưng giờ phút này nàng nhận ra mình không thể đi được nữa.

Nếu như nàng cố gắng rút tay mình ra, đương nhiên là được nhưng chỉ sợ làm như vậy sẽ khiến hắn bị tổn thương. Trong lòng nàng mềm nhũn nên không làm như vậy. Hắn không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa, hắn chỉ nắm chặt tay nàng, co rúc ở đó, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đây có phải là người đàn ông kiêu hãnh thu hút sự chú

Đây có phải là thiên kiêu chi tử thu hút sự chú ý của mọi người? Trên mặt nàng lộ ra nụ cười đắng chát. Hóa ra, sau lưng mọi người hắn lại yếu ớt như vậy. Xem ra, vì đạt được thực lực mạnh mẽ hắn đã phải trả một cái giá thật đắt…

Thế nhưng, tại sao khi nắm tay nàng, hắn lại có thể bình tĩnh lại? Chỉ là vì nội tâm đã được an ủi sao?

Nàng dùng tay kia lấy một cái khăn vuông lau sạch mồ hôi trên trán hắn. Nàng không biết tại sao mình lại làm ra hành động thân mật như vậy nhưng nàng làm rất tự nhiên.

Khi nàng lau rửa lông mày hắn dần dần giãn ra. Trên người nàng như có một lực lượng thần kỳ nào đó có thể làm cho hắn bình tĩnh lại.

Hai tay hắn dần ấm lại, lực nắm cũng không còn chặt như vậy nữa. Cơ thể cuộn tròn của hắn hơi xoay lại và dần dần thả lỏng.

Dần dần, chiếc khăn rơi sang một bên. Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Hắn lớn lên cũng dễ nhìn, đường nét nhu hòa, lông mi rất dài, khuôn mặt tái nhợt cũng có chút màu máu. Trên người hắn toát ra sức sống mãnh liệt và dường như khỏe mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Bất tri bất giác, nàng nhìn đến ngây người, dưới sự vuốt ve dịu dàng của nàng, hắn dần buông tay ra.

“A… Cuối cùng ta cũng có thể rời đi rồi.”

Nàng nhẹ nhàng rút cánh tay bị hắn cầm ra. Tuy nhiên lúc này trên tay nàng đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn vô thức siết chặt nắm tay lại, như muốn giữ lại cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng.

Nàng nhẹ nhàng rút cánh tay trên đầu hắn rồi lặng lẽ đứng dậy. Hắn ngủ rất yên bình, không có bất cứ động tĩnh nào.

Nàng lặng lẽ đi ra khỏi lều, nhưng không hiểu sao cứ mỗi bước đi lại không khỏi quay lại nhìn hắn.

Hơi thở của hắn vẫn đều đặn như trước và không có sự thay đổi nào.

Cuối cùng, nàng đi đến cửa, lần nữa quay lại nhìn hắn một cái thật lâu.

Một người cố chấp yêu như vậy có lẽ là người tốt.

Người tốt, ngủ ngon!

Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng chiếu qua lều chiếu vào khuôn mặt của Hoắc Vũ Hạo.

Một luồng hơi ấm làm hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu.

Hắn mở mắt ra, cảm nhận được ánh nắng chói chang, vô thức dùng tay che lại.

Sao hắn lại ngủ dậy trễn như vậy?

Thường ngày hắn đều rời giường từ sáng sớm để tu luyện!

Quá trình chiến đấu tối qua nhanh chóng xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo, Hắn vô thức nhìn qua trữ vật giới chỉ Tinh Quang Ngọc Bích của mình. Trong trữ vật giới chỉ, mười mấy món hồn đạo khí dò xét tốc độ cao đang lặng lẽ nằm ở đó.

Không sai, đêm qua bọn hắn không chỉ thành công đánh cắp hồn đạo khí dò xét tốc độ cao, còn giết chết Cuồng Ngưu Đấu La. Hắn sử dụng Hạo Đông Chưởng, khi quay trở lại, hắn cảm thấy rất đau đớn. Nhưng tại sao bây giờ hắn lại không cảm thấy gì nữa?

Trước đây, sau khi sử dụng Hạo Đông Chưởng, hắn không thể hồi phục trong một đêm, cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục được. Hơn nữa, ngày hôm sau hắn chắc chắn sẽ ngây người.

Giờ phút này hắn lại cảm thấy rất sảng khoái, vô cùng thoải mái, thậm chí không có bất kỳ di chứng nào, ngược lại có cảm giác như mình đã ngủ một giấc, thậm chí còn ngủ quên.

Kỳ quái! Hoắc Vũ Hạo gãi đầu, đứng dậy đi ra khỏi lều.

Hôm nay ánh mặt trời chiếu rực rỡ, không khí rất tốt. Không khí trong lành nuôi dưỡng cơ thể hắn, hắn hít sâu một hơi khiến hắn cảm thấy sảng khoái.

Tại sao hắn lại có cảm giác thư giãn như vậy? Tại sao tâm trạng của hắn lại tốt như vậy? Hoắc Vũ Hạo tự hỏi có chút buồn cười.

Nhưng hắn không có đáp án. Cho dù tối hôm qua hắn có ăn hết thiên tài địa bảo thì cũng không khiến tâm trạng của hắn chuyển biến tốt như vậy. Tối hôm qua, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hắn nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn mơ hồ nhớ tới lúc đó mình vô cùng đau đớn, nhưng hình như Đông Nhi đã đến, nắm tay hắn, dỗ dành xoa dịu nỗi nhớ và nỗi đau trong lòng hắn. Sau này, sau khi nỗi đau của hắn nhỏ đi và biến mất thì hắn cũng đã ngủ thoải mái rồi.

Đông Nhi, chẳng lẽ nàng thật sự đến sao? Mắt Hoắc Vũ Hạo mở to, cực kỳ sợ. Chẳng lẽ, Đông Nhi vẫn trốn bên cạnh hắn, khi nhìn thấy nỗi đau của hắn, nàng sẽ xuất hiện để an ủi? Là Đông Nhi, nhất định là nàng! Hắn nhất định cảm nhận được hơi thở của nàng.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên xoay người, giống như nổi điên lao về lều, ném mình xuống giường, hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm mùi của Đông Nhi.

Thế nhưng sau một đêm không còn mùi vị nào lưu lại nữa. Trên giường chỉ có mùi hương của riêng hắn.

Phải chăng mọi thứ chỉ là ảo giác? Cảm giác mất mát mãnh liệt khiến Hoắc Vũ Hạo siết chặt nắm đấm. Lúc này, hắn chợt nhìn thấy một chiếc khăn vuông màu trắng.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương