Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 918: Tiêu diệt Cuồng Ngưu! (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Trong tình huống này, làm sao hắn ta có thể chống cự được nữa? Hai thanh trường kiếm hắc bạch hoàn toàn đâm vào đầu lâu của Cuồng Ngưu.
Cho dù đây chỉ là một con bò, nhưng chân thân Võ Hồn thực chất là hồn sư biến thành. Cái này cắm vào đầu Vương Dịch Hành cũng sẽ không có sự khác biệt quá lớn.
Điều đó là không thể! Làm sao hắn ta có thể chết trong tay một đám nhỏ bé như con sâu cái kiến này được?
Vương Dịch Hành không cam lòng, điên cuồng hò hét. Hồn lực đáng sợ cuối cùng cũng bị hắn ta điều động lần nữa.
Thẩm Phán Chi Kiếm, Hoàng Kim Long Thương đều bị ý niệm hủy diệt này đánh bay ra ngoài. Hoắc Vũ Hạo, Quý Tuyệt Trần cũng như vậy. Con mãng xà gân mềm màu đỏ cũng hóa thành hư vô, quay trở lại cơ thể Giang Nam Nam lần nữa.
Ánh lửa trên không trung lập lòe không ngừng, từng đốm Liệt Diễm Thiên La không thể kiểm soát mà rơi từ trên trời xuống đất.
Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành lại hóa thành hình người một lần nữa, trên trán mơ hồ có vết máu.
Hắn ta điên cuồng gào thét, vùng vẫy, hồn lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra ngoài, thế nhưng những thứ này cũng không thay đổi được kết quả hắn ta đã bị trọng thương.
Sinh mệnh lực của Phong Hào đấu La cực kỳ đáng sợ, dù là bị Hoàng Kim Long Thương cắn nuốt, Thẩm Phán Chi Kiếm hắc ám và ánh sáng phán xét xâm nhập vào đại não nhưng nhất thời Vương Dịch Hành vẫn có thể sống sót.
Khi Cuồng Ngưu Đấu La bộc phát, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng tỉnh táo lại một chút, xoay người chặn trước Kiếm Si Quý Tuyệt Trần. Tuy hai người đều bị đánh bay ra ngoài nhưng Hoắc Vũ Hạo gần như chịu được toàn bộ lực đánh vào.
Lúc này, áo giáp chiến đấu cá nhân đóng một vai trò quan trọng. Tuy rằng không thể ngăn chặn toàn bộ đòn đánh của Phong Hào Đấu La Vương Dịch Hành, nhưng với trạng thái hiện tại của Vương Dịch Hành, hắn ta không thể tấn công, hắn ta chỉ có thể phóng thích lực lượng của mình ra ngoài, cho nên nó vẫn có thể chống đỡ được.
Hoắc Vũ Hạo phun ra một ngụm máu, nhưng vết thương không quá nghiêm trọng.
Quý Tuyệt Trần ở trên không trung đỡ lấy hắn, không nói lời cảm ơn nào mà chỉ vỗ vào vai hắn.
Lúc này tám người của Sử Lai Khắc phân tán trên không trung, đứng từ xa nhìn Vương Dịch Hành giãy dụa, Lúc này, quân đội viện quân của Tinh La Đế Quốc đã đến.
Bạch Hổ công tước đích thân ra mặt, đồng thời còn có chư vị quân đoàn hồn sư của Phong Hào Đấu La.
Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành là đoàn trưởng của hồn đạo sư Tà Quân, Tinh La Đế Quốc có quá nhiều thông tin về hắn ta. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vương Dịch Hành bị trọng thương trí mạng, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy không thể tin được.
Đây chính là đoàn trưởng của hồn đạo sư Tà Quân! Lại bị tám thanh niên đến từ học viên Sử Lai Khắc, tu vi cao nhất chỉ là Hồn Thánh vây giết?
Nếu là cận chiến, những tên trong Phong Hào Đấu La này đều có đủ tự tin để chiến đấu với Vương Dịch Hành một trận. Nhưng bọn họ phải thừa nhận một điều rằng, khi ở cùng một cấp bậc, năng lực sinh tồn của hồn đạo sư mạnh hơn hồn sư. Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành sẽ thiếu một hồn đạo khí cường đại sao? Liệt Diễm Thiên la của hắn ta kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, đồng thời có khả năng khống chế mạnh mẽ. Nhưng bây giờ hắn ta…
Vương Dịch Hành giãy dụa trên không được mấy phút, cuối cùng hắn ta mới không cam lòng rơi từ trên trời xuống.
Từ Tam Thạch đã trở về hình dạng thật, hắn giơ chiếc khiên Huyền Võ Hoàng Kim trong tay lên, Hồn Hoàn thứ tư tỏa sáng lập tức kéo thi thể của Vương Dịch Hành lại gần.
Thân thể của hồn đạo sư cấp chín quý trọng như thế nào? Không ai biết rõ. Bởi vì trong lịch sử của Nhật Nguyệt Đế Quốc chưa bao giờ xảy ra tình huống hồn đạo sư cấp chín rơi vào tay kẻ địch. Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành là người đầu tiên.
Giang Nam Nam có chút lo lắng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, mặc dù lúc này Hoắc Vũ Hạo còn đang chịu tác dụng phụ của Hạo Đông Chưởng nhưng hắn cũng đã tỉnh táo lại. Hắn khẽ gật đầu ý bảo trong tâm thần dò xét, Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành xác thực đã chết.
"Tuyệt vời!" Nam Thu Thu hét lên một tiếng, đột nhiên ôm lấy Diệp Cốt Y ở bên cạnh.
Thân thể của Diệp Cốt Y lập tức bất ổn, suýt chút nữa không khống chế được hồn đạo khí phi hành phía sau lưng. Tuy rằng nàng có thể dùng Thiên Sứ Chi Dực để phi hành nhưng dù sao cũng đã tiêu hao quá nhiều hồn lực, cho nên nàng vẫn cần hồn đạo khí để phi hành.
Trên mặt Kinh Tử yên cũng nở nụ cười. Còn Quý Tuyệt Trần vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, giống như đòn cuối cùng không có liên quan gì đến hắn.
Đường Vũ Đồng bình tĩnh mở một đôi cánh rồng ra, bay đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo không xa. Dường như nàng không có cảm giác gì về việc Vương Dịch Hàn chết. Giờ phút này, ánh mắt của nàng hoàn toàn rơi vào Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng lưu chuyển, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Lúc này Bạch Hổ công tước Đái Hào đã dẫn đầu toàn bộ cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La tiến lên. Trước tiên bọn họ đi đến chỗ Từ Tam Thạch, cẩn thận kiểm tra tình hình của Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành.
Một vị Phong Hào Đấu La khoảng chừng sáu mươi tuổi gật đầu nói: "Đúng là Vương Dịch Hành."
Trên mặt tất cả Phong Hào Đấu La lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Giết chết một hồn đạo sư cấp chín của Nhật Nguyệt Đế Quốc có thể nói là thành tựu lớn nhất của Tinh La Đế Quốc kể từ cuộc chiến này. Cho dù thành quả này không phải Tinh La Đế Quốc đạt được, nhưng cũng đủ để nâng cao tinh thần toàn quân. Sau khi hai nghìn hồn sư cấp cao bị giết lần trước, thành quả này giống như một liều thuốc trợ tim rót vào tinh thần sa sút của quân đoàn hồn sư.
Bạch Hổ công tước Đái Hạo đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Vũ Hạo, có lẽ lần này ngươi nên để chúng ta phụ trách ứng phó đi."
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn hắn ta nhưng không nói gì. Ánh mắt hắn có chút thờ ơ, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Ánh mắt như vậy khiến Bạch Hổ công tước có chút sững sờ, trong lòng có chút khó hiểu. Thậm chí, hắn ta còn cảm thấy có vật gì đó rất quen thuộc với Hoắc Vũ Hạo. Nhưng hai người chỉ đối mặt với nhau một chút, Hoắc Vũ Hạo lập tức dời ánh mắt sang một bên, không nhìn hắn ta nữa.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc Vũ Hạo thi triển Hạo Đông Chưởng, trong lòng tràn ngập khát vọng. Đây không chỉ là sự khao khát của Đông Nhi mà còn là sự khao khát của mẫu thân hắn! Lúc này tinh thần của hắn rất dễ mất khống chế. Còn có Đái Hảo ở bên cạnh, hắn làm sao có thể khống chế được cảm xúc của mình?
Đúng lucs này Giang Nam Nam bay tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, áy náy với với Bạch Hổ công tước: "Thật xin lỗi, công tước đại nhân. Đòn mà Vũ Hạo vừa thi triển là hồn kỹ mà hắn tự nghĩ ra, cần tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, hơn nữa nó có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, sẽ để lại một số di chứng, bây giờ tâm trạng của hắn không phải trạng thái bình thường.”
Lúc này Bạch Hổ công tước đột nhiên hiểu ra, khẽ gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta về trước đi."
Dưới sự thủ hộ của đám người Phong Hào Đấu La này, mọi người quay người bay về phía đại doanh ở phía Tây Bắc, rất nhanh đã quay lại doanh trại quân đội.
Sau khi đáp xuống đất, tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã hồi phục được phần nào. Hắn quay đầu nhìn Từ Tam Thạch nói: "Tam sư huynh, giao thi thể công tước đại nhân, huynh nhớ lấy đồ vật trên người hắn xuống."
Đương nhiên không phải lúc nào hắn cũng hào phóng. Mọi người đều biết trang bị trên người hồn đạo sư cấp chín có giá trị như thế nào. Trang bị quý giá nhất của Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành chắc chắn chính là Liệt Diễm Thiên La rơi xuống trước đó. Hoắc Vũ Hạo sử dụng tinh thần dò xét của mình để tìm ra vị trí gần đúng của nó rồi nói cho Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y. Hai nữ nhân này trực tiếp đi lấy, họ không thể làm gì nếu không có vật này.
Về phần trên người Cuồng Ngưu Đấu La còn có cái gì, bọn hắn đều không biết. Nhưng những thứ này đều là chiến lợi phẩm của đám người Hoắc Vũ Hạo. Với tư cách là đồng minh, Bạch Hổ công tước đã sớm hứa hẹn, tất cả những gì bọn họ lấy được đều là của bọn họ, nếu họ nguyện ý bán cho Tinh La Đế Quốc, Tinh La Đế Quốc sẽ thu mua theo giá thị trường.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lúc trước Hoắc Vũ Hạo không yêu cầu hợp tác với Tinh La Đế Quốc. Nếu như đoàn quân tây Bắc phối hợp tiếp ứng với Phong Hào Đấu La, sau khi có được đồ tốt thì ai sẽ có được nó?
Một số Phong Hào Đấu La của Tinh La Đế Quốc nhìn nhau không hài lòng. Đây là đại doanh đoàn quân Tây Bắc.
Vẻ mặt Bạch Hổ công tước không thay đổi, hắn ta gật đầu nói: "Vũ Hạo, cảm ơn ngươi. Ta sẽ lập tức ghi chép lại công lao của ngươi."
Lúc này Hoắc Vũ Hạo không muốn nhìn thấy hắn ta nên cũng không đối mặt với hắn ta. Hắn giơ tay phải lên, một luồng ánh sáng màu lam lập tức chiếu vào khoảng đất trống trước mặt hắn. Lập tức, có một hồn đạo khí có đường kính dài hơn hai mét xuất hiện trước mặt mọi người.
"Đây là..." Tất cả mọi người của Phong Hào Đấu La đều kinh hãi.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói: “Đây là đạo khí linh hồn dò xét với tốc độ cực cao được Nhật Nguyệt Đế Quốc sử dụng để tiến hành trinh sát trên mặt đất ở độ cao ba nghìn mét. Ta sẽ giao nó cho Tinh La Đế Quốc với hy vọng các ngươi có thể tiến bộ nhanh hơn trong việc nghiên cứu hồn đạo sư... Xin lỗi, công tước đại nhân, ta hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi trước.”
“Vũ Hạo..." Tròng lòng Bạch Hổ công tước không khỏi hưng phấn khi nhìn hồn đạo khí dò xét cực lớn. Hoắc Vũ Hạo thực sự đã thành công, thậm chí còn giết chết một vị Phong Hào Đấu La!
Thế nhưng, không đợi hắn ta nói lời cảm ơn thì Hoắc Vũ Hạo đã quay người rời đi.
Đối với thái độ của Hoắc Vũ Hạo, lần này Phong Hào Đấu La ở đây không có chút nghi ngờ nào. Bởi vì lúc này, ánh mắt của bọn họ đều đang tập trung vào tạo hình kỳ lạ của hồn đạo khí dò xét tốc độ cực cao. Giá trị của nó không thể đo bằng tiền. Hoắc Vũ Hạo nhượng bộ, đã lấy đồ của Vương Dịch Hành đi, bọn họ đã rất hài lòng.
Từ Tam Thạch không khách khí mà lấy hết mọi thứ trên người Vương Dịch Hành, cất vào kho hồn đạo khí của mình, quyết định đợi Hoắc Vũ Hạo bình phục mới giao cho hắn.
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo hiện lên thần quang nhàn nhạt, hắn bình tĩnh đi về phía doanh trại, nhớ lại mọi chuyện trước đó.
Một quyền đó là quyền đỉnh cao nhất của hắn. Trong cú đánh đó, hắn cảm thấy một cảnh giới nào đó trong cơ thể mình bị đột phá. Cảm giác này rất tuyệt vời, trong khoảnh khắc đó hồn lực của hắn cũng một bước nhảy vọt về chất.
Đột nhiên một thanh âm vang lên sau lưng Hoắc Vũ Hạo: "Hoắc Vũ Hạo."
Hoắc Vũ Hạo dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Đường Vũ Đồng bước nhanh hai bước, đi tới bên cạnh hắn. Nhìn hắn, ánh mắt Đường Vũ Đồng có chút phức tạp: "Ngươi có thể nói cho ta biết một chưởng kia tên là gì không? Nghe Nam Nam tỷ nói, đó là hồn kỹ ngươi tự nghĩ ra.”
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu nói: “Hạo Đông Chưởng, đời đời kiếp kiếp."
“Hạo Đông Chưởng, đời đời kiếp kiếp?" Đường Vũ Đồng không ngừng niệm đọc đi đọc lại bảy chữ đơn giản này. Hoắc Vũ Hạo không dừng lại, tiếp tục đi về phía doanh trại. Nhưng lần này, Đường Vũ Đồng không có đi theo hắn mà đứng ở đó, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của hắn.
Hạo Đông Chưởng, "Hạo" của Hoắc Vũ Hạo, "Đông" của Vương Đông Nhi?
Hạo Đông Chưởng, đời đời kiếp kiếp.
Có vẻ như hắn không giống trong tưởng tượng của nàng…
Mọi người trong học viện Sử Lai Khắc đều đi nghỉ ngơi, nhưng ở bên kia, lúc này trong lều của Tinh La Đế Quốclại rất náo nhiệt.
Các quan chức cấp cao tề tụ lại, không ai cảm thấy buồn ngủ nữa. Ở chính giữa lều chỉ huy, sa bàn được dời sang một bên, đặt thi thể của Vương Dịch Hành và hồn đạo khí dò xét tốc độ cực cao ở giữa.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook