Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 240
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
240. Mây đỏ thì sẽ có mưa máu. (3)
A Sở đã tỉnh lại.
Cho đến lúc đó, Lưu Kiến Diệp vẫn luôn ở bên chăm sóc cậu bé.
Lưu Kiến Diệp vẫn im lặng không nói nhưng không hề lơ là một khắc trong việc chăm sóc A Sở. Cậu bé hết chườm khăn ướt hạ nhiệt thì lại nấu cháo đút ăn. Trong suốt quá trình đó, Lưu Kiến Diệp đã trở nên thân thiết hơn với những cậu bé khác trên xe ngựa.
Lưu Kiến Diệp, A Sở và những đứa trẻ trên xe đều đã phải trải qua những cuộc chiến thảm khốc. Bọn chúng có sự đồng cảm sâu sắc với nhau mà những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có sung túc sẽ không bao giờ hiểu được. Mặc dù không nói chuyện bao nhiêu nhưng chúng vẫn có thể thấu hiểu và thông cảm cho nhau. Sớm muộn gì giữa bọn trẻ cũng hình thành mối quan hệ có thể chia sẻ cảm xúc với nhau chỉ qua ánh mắt mà thôi, và thực tế đúng là như vậy.
Trong khi Lưu Kiến Diệp đang dần thân thiết với bọn trẻ, Trần Vũ Nguyên vừa đánh xe vừa mường tượng ra võ học mới.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Trần Vũ Nguyên chưa bao giờ quan tâm đến bất kì loại võ học nào khác ngoài kiếm. Khê Lưu Bộ là võ học được khắc trên Vạn Ảnh Bích, Toái Binh Chỉ là một võ học phát sinh trong quá trình học kiếm thuật. Hắn đã lĩnh hội và sử dụng chúng vô cùng tự nhiên nhưng không định đi xa hơn. Hắn đã lĩnh ngộ được kiếm pháp tối thượng là Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm và tâm pháp hiếm thấy là Vạn Ảnh Quyết. Chỉ tu luyện hai võ học này thôi là hắn đã không có thời gian làm những thứ khác nữa rồi. Tuy nhiên vì hắn đã quyết định dạy Quyền pháp cho Lưu Kiến Diệp nên hắn cần phải cân nhắc nhiều hơn về Quyền.
Tuy nhiên, đây không phải là nơi để hắn có thể thoải mái đắm mình trong võ học. Tất cả những người ở đây đều phải chuẩn bị tinh thần vì không biết khi nào Quân Ma Đọi sẽ ập đến.
Những võ giả Thiết Kị Môn và Chung Ly Vũ Hoán cũng đang có những động thái gấp rút. Có vẻ nhưng bọn họ đang chuẩn bị thứ gì đó.
Lúc này, có ai đó đã đi vượt qua xe ngựa mà Trần Vũ Nguyên đang ngồi.
Cao Thiên Hầu cưỡi ngựa áp sát vào thành xe, cất lời.
“Ngươi là Đoàn thiếu hiệp của Khổng Tước môn?”
“Đúng vậy, Cao đại hiệp.”
“Xem những gì ngươi làm hôm nọ thì có vẻ võ công cũng không tệ.”
“Đa tạ đại hiệp khen ngợi.”
Thực ra Cao Thiên Hầu vì phải đối phó với Hồng Nhạc Sơn nên không đủ thì giờ quan sát kĩ võ công của Trần Vũ Nguyên. Thế nhưng Chung Ly Vũ Hoán đã không ngớt lời khen ngợi nên hắn cũng vô cùng hứng thú và quan sát Trần Vũ Nguyên kĩ hơn.
‘Nội lực không có gì đặc biệt nhưng biết đâu đã đạt đến cảnh giới che giấu nội lực rồi chăng?’
Nếu thật vậy thì có thể nói y đang ở một cảnh giới võ công quá mức kinh ngạc so với lứa tuổi của mình. Tuy nhiên, Cao Thiên Hầu không quá quan tâm đến cảnh giới võ công của Trần Vũ Nguyên. Trần Vũ Nguyên có thể rất mạnh so với lớp người trẻ tuổi trong giang hồ nhưng hắn không nghĩ rằng y có thể đánh bại lão.
Đối tượng quan tâm của lão không phải là Trần Vũ Nguyên. Lão hơi thấp giọng, hỏi.
“Đứa trẻ trong xe tên là…”
“Là Lưu Kiến Diệp.”
“Tên rất hay. Vậy, nó là đồ đệ của ngươi à?”
“Vẫn chưa thể gọi là đồ đệ được.”
“Vậy à?” Cao Thiên Hầu trở nên mừng rỡ.
“Sao đại hiệp lại hỏi vậy?”
“Vậy thì ta sẽ nói thẳng với ngươi. Nếu ngươi không có ý định nhận tiểu tử đó làm đồ đệ thì sao không giao nó cho ta? Ta muốn nhận nó làm đồ đệ.”
“Nhưng không phải Cao đại hiệp đã có đồ đệ rồi hay sao?”
“Đồ đệ? Ngươi đang nói San Hà à? Ừm dĩ nhiên rồi. Đứa trẻ đó sẽ người kế thừa ta. Nhưng trên đời đâu phải chỉ được thu nhận mỗi một đồ đệ đâu? Hãy để Kiến Diệp đi theo ta, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Học võ công bài bản từ một bậc thầy là điều tốt cho tương lai sau này của Kiến Diệp đúng không?”
“Tương lai?”
“Đúng vậy. Giang hồ này, đâu phải chỉ đơn giản là mạnh một chút thì sẽ dạy dỗ đồ đệ được đâu chứ? Cần phải có một sư môn tử tế để không bị xem thường và nếu được một sư phụ có tiếng tăm dạy dỗ thì bối phận trên giang hồ mới không bị lu mờ.”
Biểu cảm tự tin hiện rõ trên khuôn mặt Cao Thiên Hầu.
Quả thật lão ta có bối phận không thể xem thường - một cao thủ danh chấn giang hồ tiền đại. Nếu trở thành đệ tử của lão, chắn chắn bối phận sẽ ngang với đệ tử đời thứ nhất của Cửu Đại Môn Phái, nghĩa là trên giang hồ ngươi cũng sẽ được đối xử ngang hàng với bọn họ.
Cao Thiên Hầu tự tin rằng Trần Vũ Nguyên sẽ không từ chối lời đề nghị này. Hắn tự tin về bản thân đến mức không hề quan tâm đến sự tồn tại của Trần Vũ Nguyên. Tuy nhiên câu trả lời của Trần Vũ Nguyên lại vô cùng bất ngờ.
“Thành thật xin lỗi Cao đại hiệp, nhưng ta nghĩ đây không phải là việc mà bản thân ta có thể quyết định.”
“Ngươi đang từ chối lời đề nghị của ta sao?”
“Không phải từ chối mà là ta nghĩ, vấn đề này ta không phải là người đưa ra quyết định.”
Cao Thiên Hầu cau mày.
“Tương lai sau này là của Kiến Diệp, ta nghĩ để Kiến Diệp quyết định là đúng đắn nhất.”
“Hừ, để đứa nhỏ quyết định cái gì? Ngươi không muốn đưa cho ta thì cứ nói thẳng là không muốn đi.”
Cao Thiên Hầu hơi nâng tông giọng, biểu cảm không hài lòng hiện rõ trên mặt. Tuy nhiên Trần Vũ Nguyên vẫn không thay đổi thái độ.
“Cao đại hiệp đưa ra đề nghị như vậy hẳn là đã nhìn thấy tiềm năng của Kiến Diệp.”
“Đúng vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy xương cốt đứa trẻ đó ta đã biết nó vô cùng thích hợp.”
Giọng Cao Thiên Hầu tràn đầy tham vọng, cũng không hề có ý định giấu giếm cảm xúc của mình.
“Nếu Cao đại hiệp đánh giá cao đứa trẻ này như vậy thì chắc chắn nó sẽ biết suy nghĩ và quyết định tương lai của chính mình.”
“Hừ!”
“Vậy nên hãy để Kiến Diệp tự đưa ra quyết định. Nếu đứa trẻ này chọn đi theo Cao đại hiệp thì ta sẽ để nó đi theo ngài.”
“Được thôi! Cứ như vậy đi!”
Cuối cùng, Cao Thiên Hầu cũng chấp nhận làm theo lời Trần Vũ Nguyên. Trong thâm tâm lão vô cùng tin tưởng Lưu Kiến Diệp chắn chắn sẽ chọn đi theo lão.
‘Có là một đứa trẻ lên ba đi chăng nữa thì cũng sẽ chọn theo ta mà thôi.’
Không phải vô duyên vô cớ mà lão có biệt hiệu là Quỷ Ảnh Thương. Lão tự tin nếu hứa hẹn dạy Thương pháp thì chắc chắn Lưu Kiến Diệp sẽ đi theo hắn.
“Kiến Diệp, con ra ngoài một chút đi.” Ngay khi Trần Vũ Nguyên dứt lời, Lưu Kiến Diệp đang ngồi trong xe ngựa liền bước ra, ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ Nguyên. Cậu bé ngước mắt nhìn Trần Vũ Nguyên như muốn hỏi có chuyện gì.
“Đây là Cao đại hiệp, ngài ấy muốn nhận con làm đồ đệ.”
Lưu Kiến Diệp quay sang nhìn Cao Thiên Hầu. Cao Thiên Hầu trưng ra biểu cảm vô cùng nhân từ nhìn cậu bé, nhưng biểu cảm của lão ngay lập tức thay đổi.
Vì Lưu Kiến Diệp gần như không suy nghĩ gì mà lắc đầu.
“Tại sao? Tiểu tử ngươi có biết ta là ai không? Ta là Quỷ Ảnh Thương Cao Thiên Hầu. Trong giang hồ không ai là không biết đến tên của lão phu ta đây. Những kẻ xếp hàng muốn được lĩnh ngộ Thương pháp của lão phu phải kéo dài đến hàng trăm dặm.”
“Nếu ngươi theo ta học võ công thì trong giang hồ không kẻ nào dám khinh thường ngươi.”
“Con sẽ theo thúc thúc học võ công.”
Chòm râu Cao Thiên Hầu run run.
“Vì sao?”
“Con chỉ muốn học võ công của thúc ấy thôi.”
Trước những lời nói kiên quyết của Lưu Kiến Diệp, Cao Thiên Hầu xấu hổ thấy rõ. Lão không bao giờ ngờ được một đứa trẻ sẽ kiên quyết từ chối lão như vậy.
“Vậy ý của tiểu tử ngươi là tên này cảnh giới cao hơn Quỷ Ảnh Thương Cao Thiên Hầu ta sao?”
“Cái này thì con không biết. Con chỉ muốn học võ của một mình thúc ấy thôi.”
“Hừ!”
Cao Thiên Hầu gần như không nói nên lời. Chỉ muốn học võ từ thúc thúc, đã như vậy rồi thì hắn còn có thể nói gì được nữa đây? Hắn cũng không thể nào túm cổ một đứa trẻ ra đánh một trận được.
Ngay lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.
“Tiểu tử này thật quá xấc xược, dám từ chối lời đề nghị của sư phụ nữa chứ.”
Cơ San Hà đã đến gần từ bao giờ, ánh mắt dán chặt vào Lưu Kiến Diệp.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể đi đâu tìm được một cao nhân như sư phụ ta đây chứ?”
“Ngươi lấy đâu ra dũng khí mà trừng mắt nhìn ta như thế hả? Quả nhiên là ngu ngốc mà, nên tỉnh táo mà suy nghĩ cho kĩ đi.”
Đối với Cơ San Hà, sư phụ Cao Thiên Hầu như là thiên thượng của hắn, vậy nên hắn vô cùng tức giận khi thấy sư phụ mình bị khước từ.
Lưu Kiến Diệp im lặng quay sang nhìn Trần Vũ Nguyên. Cậu bé không nói gì nhưng đôi mắt lại ẩn chứa bao nhiêu điều muốn nói. Cậu bé không hiểu vì sao mình phải nghe những lời này. Việc lựa chọn sẽ đi theo ai học võ công là quyết định của cậu bé, không phải được quyết định vì sự ép buộc của bất kì ai. Cậu bé chỉ muốn học võ công của Trần Vũ Nguyên chứ không muốn đi theo Cao Thiên Hầu.
Trần Vũ Nguyên đưa tay vuốt mái tóc Lưu Kiến Diệp. Lúc này ánh mắt Cơ San Hà hướng về phía Trần Vũ Nguyên.
“Ngươi cũng không biết điều…”
“Lời nói một khi nói ra thì sẽ không thể rút lại được. Vậy nên thiếu hiệp hãy nên cẩn trọng lời nói của mình.”
Lời nói của Trần Vũ Nguyên mang rất nhiều hàm ý khiến khuôn mặt Cơ San Hà và Cao Thiên Hầu đồng thời cứng lại. Đặc biệt biệt biểu cảm trên Cơ San Hà vô cùng khó coi.
“Giờ ngươi còn dám giáo huấn ta nữa sao?”
‘Cái từ ‘dám’ không phải là từ mà thiếu hiệp đây có thể nói ra đâu.”
“Ngươi!”
Cơ San Hà rút cây thương đang đeo sau lưng ra, chĩa thẳng vào mặt Trần Vũ Nguyên. Mặc dù thấy đồ đệ của mình làm vậy nhưng Cao Thiên Hầu cũng không ngăn cản. À không, có khi lão lại nghĩ như vậy mới tốt đó chứ. Vì lão nghĩ rằng nhân diệp này có thể đánh giá chính xác cảnh giới võ công thông qua màn giao đấu với Cơ San Hà.
Cơ San Hà thét lớn.
“Ra đây! Ta sẽ đánh gãy cái mũi vênh váo của ngươi!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tiếng thét của Cơ San Hà. Ở đằng xa, Chung Ly Vũ Hoán đang lên kế hoạch cùng với những môn đồ Thiết Kị Môn, cũng mặt mày biến sắc.
“Không phải chứ…”
Ngay lúc đó cùng với một tiếng bốp vang lên, cơ thể Cơ San Hà bay ngược ra sau. Cơ San Hà bị đánh bay khoảng hơn năm trượng rồi lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
“San Hà!”
Cao Thiên Hầu ngạc nhiên thét lớn. Lão còn không kịp nhìn thấy Trần Vũ Nguyên đã ra chiêu như thế nào. Ngay khi Cơ San Hà nhắn mũi thương vào Trần Vũ Nguyên thì có thứ gì đó lóe lên, và sau khi lão bừng tỉnh thì Cơ San Hà đã nằm bẹp dưới đất.
“Ngươi dám đả thương đệ tử của ta!” Cao Thiên Hầu nghiến răng nghiến lợi, sẵn sàng quyết tử với Trần Vũ Nguyên bất cứ lúc nào.
Trần Vũ Nguyên nhìn hắm bằng ánh mắt tĩnh lặng. Không hề có một sự hưng phấn hay hào hứng gì trong đôi mắt hắn, chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn người đối diện mà thôi. Nhưng khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đó, Cao Thiên Hầu cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo như rơi xuống hố băng.
Lão gần như sực tỉnh.
Rõ ràng Chung Ly Vũ Hoán đã nói hắn là một cao thủ không thể đoán trước được. Cao Thiên Hầu cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời khuyên của hắn.
Với tính cách bình thường của mình chắc chắn lão sẽ xông tới đánh một trận với Trần Vũ Nguyên. Tuy nhiên giờ đây lão không thể tự tiện ra tay vì không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra.
‘Tiểu tử này!’
Nhìn bên ngoài chỉ là một tên không có khả năng tự vệ, nhưng kì lạ thay, lão lại cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng. Giác quan thứ sáu của lão đang điên cuồng cảnh báo nguy cơ trước mắt. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này kể từ khi lão rời khỏi nơi ẩn cư và tái xuất giang hồ.
Lúc này Trần Vũ Nguyên mới mở miệng,
“Rõ ràng ta đang nói chuyện với sư phụ của ngươi. Công kích ta như vậy nghĩa là ngươi đang chà đạp lên nhân cách của sư phụ ngươi rồi. Ngươi học từ đâu ra cái tật xấu đó vậy?”
Giọng Trần Vũ Nguyên vô cùng nghiêm nghị, nhưng Cơ San Hà không thể đáp lại được gì. Ngay khoảnh khắc hắn ngã vật ra đất thì gần như đã trở nên bất tỉnh rồi.
Những lời Trần Vũ Nguyên nói lúc nãy không phải để cho Cơ San Hà nghe mà là Cao Thiên Hầu. Hắn đang gián tiếp trách cứ Cao Thiên Hầu không dạy đệ tử đến nơi đến chốn và để mặc đệ tử cư xử vô lễ với người khác.
“Ngươi!”
Cao Thiên Hầu nhận ra được hàm ý thì nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên lão không thể hồ đồ mà lao đến tấn công Trần Vũ Nguyên được.
Ở đây có rất nhiều người, tình huống sẽ khác hẳn so với khi lão tỉ thí cùng với Thái Nhã Lan. Lúc đó lão còn có thể biện minh nên dù có thua cũng không quá xấu mặt. Nhưng bây giờ lão không thể viện cớ được, vậy nên nếu thua thì không còn gì có thể bẽ mặt hơn.
Quan trọng là, Cao Thiên Hầu không còn tự tin có thể đánh bại Trần Vũ Nguyên. Khi giao đấu với Thái Nhã Lan hắn vẫn có thể nhìn ra được thực lực của đối thủ ở một mức độ nào đó, nhưng với Trần Vũ Nguyên thì không thể nhìn ra được.
‘Tiểu tử này từ đâu ra…’
Nhìn kiểu nào Cao Thiên Hầu cũng mất nhiều hơn được, nhưng lão không thể lùi bước chịu thua, cũng không thể nhào lên gây chiến. Tình huống hiện tại thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
“Có vẻ như hai vị đây có chút hiểu lầm rồi. Nếu đánh nhau thì cả hai đều không đạt được thứ gì, thế nên chúng ta dừng lại đi thôi.”
“Không thể được! Đồ đệ của lão phu bị tên này đả thương, mà ra tay với đồ đệ lão phu thì chẳng khác nào đánh vào mặt lão phu cả! Hôm nay lão phu sẽ đấu một trận sống chết với ngươi!”
Cao Thiên Hầu hét lên, nghĩa là lão sẽ không chấp nhận khuất phục cho đến cuối cùng.
Chung Ly Vũ Hoán cũng đoán được ý đồ của Cao Thiên Hầu, bèn cúi đầu xuống.
“Cao đại hiệp tức giận là chuyện hiển nhiên, nhưng hiện tại tình hình không khả quan lắm nên phiền đại hiệp hãy kìm nén cơn thịnh nộ này lại. Sau này hai người có thể giải quyết ân oán với nhau, ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải cứu Đãng Ma Quân và đám lãng khách đã.”
“Hừ.”
“Tất cả trông cậy vào ngài.”
“Nếu đó là ý muốn của ngươi thì không còn cách nào khác. Được thôi, lần này ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng lần sau ta sẽ làm rõ mọi chuyện với tên tiểu tử đó. Đến lúc đấy ngươi đừng hòng cản ta.”
“Tại hại hiểu rõ.”
Chung Ly Vũ Hoán cúi đầu thật sâu, Cao Thiên Hầu rời đi, mang theo Cơ San Hà đang ngất xỉu trên vai.
“Chậc chậc! Có giống một tên đần độn hay không. Hổ thẹn quá đi mất.”
Khi Cao Thiên Hầu dần khuất bóng, Chung Ly Vũ Hoán quay sang nhìn Trần Vũ Nguyên.
“Đa tạ Đoàn thiếu hiệp không làm lớn chuyện.” Một nụ cười thoáng qua trên mặt Chung Ly Vũ Hoán. Đúng như những gì hắn nghĩ, Trần Vũ Nguyên là một cao thủ ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mặc dù đã khiến người vừa được Thiết Kị Môn chiêu mộ - Cao Thiên Hầu bẽ mặt nhưng bù lại, với cảnh giới võ công đó, bọn họ có nhiều khả năng sống sót hơn.
‘Nếu vượt qua được lần khủng hoảng này, chắc chắn phải tìm cơ hội để chiêu mộ hắn ta.’
Lúc này, Trần Vũ Nguyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở phía đông.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook