Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 237
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 237: Kẻ đánh nhau hóa ra đều quen biết (3)
“Phù!”
Chung Ly Vũ Hoán thở phào nhẹ nhõm nhìn xung quanh. Thái Nhã Lan, Khổng Huấn Xương, Cao Thiên Hầu và Cơ San Hà đang ngồi xung quanh hắn, tất cả đều hiện lên vẻ mệt mỏi. Trận chiến đối đầu với Quân Ma Đội dường như đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của bọn họ.
Nhìn ra xa xa phía sau võ giả Thiết Kị Môn là những thiếu niên Đãng Ma Quân và đám lãng khách. Bọn họ là những người may mắn sống sót sau trận chiến với Quân Ma Đội.
Nếu Chung Ly Vũ Hoán và Thiết Kị Môn không ra tay thì quá nửa bọn họ đã cầm chắc cái chết.
Khuôn mặt của những thiếu niên Đãng Ma Quân hiện lên đầy vẻ hoang mang vì bọn họ đã mất đi Quách Tùng, người thủ lĩnh vẫn luôn dẫn dắt bọn họ trừ trước đến nay. Hai năm qua, bọn họ chưa từng tự mình hành động riêng lẻ. Bọn họ luôn luôn hành động dưới sự quản lý và kỷ luật thép do Quách Tùng đưa ra. Tự bản thân phán đoán tình hình hoặc hành động độc lập là hành vi không được tha thứ. Kết quả là, bọn họ đã quen với việc nhận lệnh, nên hiện tại khi không còn người đứng đầu nữa, bọn họ trở nên hoang mang và sợ hãi.
Đám lãng khách thì thở phào nhẹ nhõm vì may mắn sống sót nhưng bọn họ cũng không biết tiếp theo phải làm gì. Sâu trong tâm bọn họ cũng muốn thoát khỏi trận chiến với Mật Dạ nhưng họ biết thực thế không thể làm như vậy được. Bọn họ đã ký khế ước với Vân Trung thiên và không một ai có thể phá vỡ khế ước với Vân Trung Thiên mà vẫn có thể yên ổn tiếp tục sống ở Trung Nguyên cả. Bọn họ chỉ có thể có được tự do trong hai trường hợp, một là khi khế ước hết hiệu lực, hai là chết.
Vậy nên bọn họ chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là ra tham chiến ở nơi được chỉ định như khế ước lúc giao kết. Bọn họ đã biết trước kết quả của mình là tử chiến, nhưng khi đối mặt với khí thế của Quân Ma Đội thì không một ai dám quay lại chiến trường nữa.
“Dù sao thì, bây giờ tất cả mọi người đều là bại binh giống như nhau cả thôi.”
Ánh mắt Chung Ly Vũ Hoán hướng sang phía xe ngựa phía sau đám người lãng khách. Trần Vũ Nguyên đang ngồi ở vị trí đánh xe.
Đôi mắt Chung Ly Vũ Hoán bỗng nhiên thay đổi.
‘Người này…’
Đám người Đãng Ma Quân và lãng khách đều không quan sát được lúc Trần Vũ Nguyên ra tay, cả Thái Nhã Lan và Cao Thiên Hầu cũng thế. Tâm trí và cơ thể họ đều trở nên kiệt quệ khi phải đối đầu với Hồng Nhạc Sơn nên không có thời gian để quan sát xung quanh, nhưng Chung Ly Vũ Hoán thì khác. Trong lúc bố trí trận pháp xung quanh Hồng Nhạc Sơn, hắn vẫn không rời mắt khỏi từng hành động của Trần Vũ Nguyên.
Kể từ lúc Trần Vũ Nguyên nhặt cây gậy sắt ở trên mặt đất, hắn đã không rời mắt khỏi người này rồi. Sau đó, Trần Vũ Nguyên chỉ nhắm vào lũ chiến mã chứ không quan tâm đến những kỵ binh kia. Đây cũng là lần đầu tiên Chung Ly Vũ Hoán biết thì ra có thể đối đầu với kị mã bằng cách thức như thế. Nhưng đây cũng là cách thức không phải ai cũng có thể áp dụng được.
Một võ giả bình thường không thể nào bình tĩnh trước cảnh tượng hàng trăm con kị mã đang ùn ùn lao đến như thuỷ triều như thế được, thậm chí là Chung Ly Vũ Hoán hắn cũng chưa chắc có thể bình tĩnh được.
‘Không biết môn chủ thì thế nào, nhưng ít nhất là trong Thiết Kị Môn không ai có thể bình tĩnh đối đầu với kị mã được giống như người kia…’
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là võ công của Trần Vũ Nguyên. Trần Vũ Nguyên chỉ dùng một cây gậy sắt và đâm tới chứ không thi triển bất kì chiêu thức nào, ấy vậy mà có thể đập nát khớp gối của kị mã khiến chúng ngã rạp ra đất.
Với kẻ không biết gì, họ sẽ thắc mắc không biết đó là loại võ công gì, nhưng trong mắt một võ giả đã đạt đến cảnh giới giống như Chung Ly Vũ Hoán, một một chuyển động nhỏ của Trần Vũ Nguyên đều là tuyệt chiêu.
‘Nếu như đã đạt được đến một cảnh giới nhất định trong võ công thì sự khác biệt rạch ròi từng chiêu thức sẽ không còn nữa, chẳng lẽ người này đã đạt tới cảnh giới ấy rồi sao?’
Thật không thể tin được.
Khuôn mặt Trần Vũ Nguyên phản chiếu trong ánh mắt Chung Ly Vô Hoán chỉ độ cỡ hai mấy ba mươi. Ở độ tuổi này gần như không thể đạt đến cảnh giới đó được, ít nhất là trong tầm hiểu biết của Chung Ly Vũ Hoán là thế.
‘Không, vẫn có một người có thể làm được.’
Kẻ đã nổi danh giang hồ với biệt hiệu Bắc Kiếm.
Thời gian mà Bắc Kiếm xuất hiện trên giang hồ chỉ vỏn vẹn sáu tháng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Bắc Kiếm đã có những bước tiến và thành tựu vô cùng đáng kinh ngạc.
Chỉ một mình hắn mà có thể làm chấn động toàn thể giang hồ. Đặc biệt là ở những giây phút cuối cùng của mình, hắn đã phá được vòng vây Thiên La Địa Võng của Vân Trung Thiên. Đây vẫn được xem là một sự kiện huyền thoại lưu truyền trong giang hồ.
Mặc dù Vân Trung Thiên cố gắng giữ bí mật về việc này nhưng họ không thể nào bịt miệng cả giang hồ được. Dần dần, toàn bộ câu chuyện dần được truyền đi thông qua những võ giả hạ cấp được Vân Trung Thiên huy động giăng ra Thiên La Địa Võng, và rồi những người buôn chuyện đã không chịu được tò mò nên đã bắt tay vào tìm hiểu kĩ càng sự việc. Khi sự thật dần được phơi bày ra ánh sáng lại khiến cho quần hùng vô cùng bất ngờ.
Rất nhiều những tổ chức của Vân Trung Thiên đã bị quét sạch, cả tổng quản Quan Đại Thừa cũng đã bị mất một cánh tay và lui về ở ẩn.
‘Ngoài ra cũng có rất nhiều tuyệt đại cao thủ không rõ danh tính đã được Vân Trung Thiên triệu tập đến, nhưng cuối cùng Trần thiếu hiệp không những phá được thế công của bọn họ mà còn có thể thoát khỏi Thiên La Địa Võng.’
Đây là một nỗi ô nhục mà Vân Trung Thiên không cách nào có thể gột rửa được.
Mà không phải vì thế thì Vân Trung Thiên cũng đang nhận rất nhiều lời chỉ trích từ võ lâm nhân sĩ vì đã diệt môn Bắc Thiên Môn. Vân Trung Thiên đã ra sức loại bỏ Trần Vũ Nguyên đến mức làm ra những hành động vô cùng mất mặt nhưng mọi chuyện giờ đây đã in sâu vào tâm trí tất cả mọi người, rằng thật ra Vân Trung Thiên cũng không hề hoàn hảo gì cho cam.
Sau khi thoát khỏi Thiên La Địa Võng, Trần Vũ Nguyên như biến mất khỏi thế giới này. Vân Trung Thiên thông cáo thiên hạ rằng Trần Vũ Nguyên đã chết. Có rất nhiều người tin lời của Vân Trung Thiên, nhưng cũng có nhiều người hiểu chuyện và không tin vào những lời thông cáo này. Bọn họ cho rằng Trần Vũ Nguyên vẫn còn sống ở một nơi nào đó.
Sau một loạt những biến cố xảy ra, quyền lực của Vân Trung Thiên trong giang hồ suy yếu rõ rệt. Nhiều môn phái ở các nơi bắt đầu có những hành động thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Vân Trung Thiên. Vân Trung Thiên đã dùng vũ lực để đàn áp những môn phái đó, và kết quả là nhờ có sức mạnh quyền lực, trật tự giang hồ rồi cũng dần đâu vào đấy. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là ngọn lửa xung đột giữa đôi bên đã biến mất. Ngọn lửa này vẫn luôn cháy âm ỉ đợi một ngày nào đó rồi sẽ bùng lên thiêu rụi tất cả.
Nếu Trần Vũ Nguyên vẫn còn sống và lần nữa xuất hiện thì giang hồ chắc chắn sẽ dậy sóng. Chung Ly Vũ Hoán tin chắc là như vậy.
Sau Trần Vũ Nguyên thì cũng có nhiều nhân vật khác xuất hiện trên giang hồ, nhưng không một ai có thể để lại ấn tượng sâu sắc như Trần Vũ Nguyên cả.
Ngoại lệ duy nhất có thể kể đến chắc là Thương Thiên Võ Đế Đàm Thủ Thiên. Đàm Thủ Thiên đã xây dựng danh tiếng và nền tảng vững chắc cho bản thân thông qua Tam Niên chiến tranh. Cứ cho là Trần Vũ Nguyên lần nữa tái xuất giang hồ nhưng cũng không chắc là hắn có thể cạnh tranh lại với Đàm Thủ Thiên hay không.
Đôi mắt Chung Ly Vũ Hoán mạnh mẽ quét qua cơ thể Trần Vũ Nguyên hiện đang cải trang thành Đoàn Thiên Vận. Bởi vì hắn không nhìn thấy được chân thân tuyệt học nên không thể phán đoán được võ công của đối phương nhưng vẫn có thể nhìn ra được kia là người sở hữu võ công phi phàm.
‘Sự xuất hiện của một tân tinh ư? Khổng Tước Môn Đoàn Thiên Vận, mình phải chú ý cái tên này mới được.’
Chung Ly Vũ Hoán đến gần Trần Vũ Nguyên.
"Đa tạ Đoàn thiếu hiệp đã ra tay tương trợ. Nhờ vậy mà tại hạ mới có thể sống sót."
"Ta đã làm gì đâu. Đều là nhờ Chung Ly thiếu hiệp và Thiết Kỵ Môn cả thôi."
"Nếu không có Đoàn thiếu hiệp có lẽ rất nhiều người đã bỏ mạng. Đa tạ các hạ đã ra tay cứu giúp kịp thời."
Chung Ly Vũ Hoán trịnh trọng hành lễ. Trần Vũ Nguyên nhìn thấy dáng vẻ như thế của Chung Ly Vũ Hoán chỉ đành cười chua chát trong lòng.
'Quả nhiên đã nhận ra rồi?'
Trần Vũ Nguyên hiểu rất rõ Chung Ly Vũ Hoán là người như thế nào. Thật sự nếu được, hắn rất muốn tránh khỏi sự chú ý của Chung Ly Vũ Hoán. Cũng vì thế nên hắn mới thi triển võ công một cách bình thường nhất có thể.
Hắn không nghĩ rằng Chung Ly Vũ Hoán sẽ nhận ra thân phận của mình nhưng hắn vẫn phải cẩn thận nhất có thể. Việc hắn còn sống cả thế giới vẫn chưa một ai hay biết.
Chung Ly Vũ Hoán hỏi.
"Đoàn thiếu hiệp, sau này ngươi định sẽ làm gì?"
"Để xem đã."
"Nếu không ngại, ngươi có thể gia nhập vào Thiết Kỵ Môn của ta không? Ta sẽ chiêu mộ Đoàn thiếu hiệp với điều kiện tốt nhất."
"Xin thứ lỗi. Nhưng ta vẫn chưa muốn gia nhập bất kì môn phái nào khác.”
"À! Ta có thể hiểu được. Nhưng bất kỳ khi nào ngươi thay đổi suy nghĩ thì cứ nói với ta. Cánh cổng của Thiết Kỵ Môn luôn chào đón Đoàn thiếu hiệp."
"Dù sao cũng đa tạ lời chiêu mộ của ngươi."
Trần Vũ Nguyên hành lễ với Chung Ly Vũ Hoán. Nhìn thái độ của Trần Vũ Nguyên, Chung Ly Vũ Hoán nhận ra rằng hắn ta thật sự không có khả năng sẽ suy nghĩ lại. Nhưng Chung Ly Vũ Hóa Không cảm thấy hụt hẫng gì cả, bởi vì hắn biết có rất nhiều người không hề muốn thể hiện bản thân trong giang hồ.
Chung Ly Vũ Hoán chuyển sang chủ đề khác.
"Đoàn thiếu hiệp dự tính sau này sẽ làm gì?"
"Hiện tại, ta dự định đến tỉnh Thiểm Tây rồi lại tìm đường đi đến Cam Túc."
"Có vẻ điểm đến cuối cùng của ngươi là tỉnh Cam Túc nhỉ?"
"Đúng vậy."
Trên thực tế, điểm đến cuối cùng của Trần Vũ Nguyên không phải là Cam Túc mà là Tứ Xuyên. Nhưng hắn nghĩ không cần thiết phải cho Chung Ly Vũ Hoán biết rõ như vậy làm gì. Việc Bắc Thiên Môn mới được tái thiết ở cao nguyên phía Tây tỉnh Tứ Xuyên là chuyện vô cùng tuyệt mật.
"Ngươi cũng biết rồi đó, điểm đến cuối cùng của chúng ta cũng là ở Thiểm Tây. Vậy nên chúng ta có thể cùng nhau đi đến đó được chứ?"
Trần Vũ Nguyên chau mày.
Hắn không muốn vướng vào Thiết Kỵ Môn hay Đãng Ma Quân, nhưng hắn không có sự lựa chọn. Từ đây đến Thiểm Tây chỉ có một con đường, phía sau lại có Quân Ma Đội. Bây giờ đã hắn không thể quay lại được nữa.
Trần Vũ Nguyên vừa cười vừa đáp lời.
"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi đến Thiểm Tây thôi."
"Quyết định sáng suốt đấy. Sau này mong Đoàn thiếu hiệp giúp đỡ nhiều."
Ánh mắt Chung Ly Vũ Hoán sáng lên.
.
.
"Tại hạ tội đáng muôn chết, thưa thủ lĩnh."
Hồng Nhạc Sơn quỳ phịch xuống. Trước mặt hắn là một tảng đá lớn, có một lão nhân đã ngoài năm mươi, tóc bạc phơ ngồi trên đó.
Lão không cao lắm nhưng có vẻ ngoài săn chắc, thô cứng như tảng đá, trên cánh tay lộ ra qua ống tay áo của lão xuất hiện những đường gân ngoằn ngoèo như những con sâu róm.
Dù có vóc dáng to khỏe so với tuổi của mình nhưng điều ấn tượng nhất vẫn là ánh mắt của lão. Đôi mắt đầy sát khí như mãnh thú săn mồi xen lẫn vào khí tức toả ra. Ngay cả Hồng Nhạc Sơn cũng bị ánh mắt của lão nhân làm kinh hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
"Hừm!"
Ánh mắt lão nhân hướng về phía sau Hồng Nhạc Sơn.
Lão nhìn thấy những võ giả của Quân Ma Đội đang ở đó. Ít nhất phải chừng ba mươi võ giả đã bỏ mạng hoặc bị thương, đây là thiệt hại nặng nề nhất kể từ khi Quân Ma Đội tiến vào Trung Nguyên.
"Vậy ngươi bại trận nhưng không phải do chạm trán với quân tinh nhuệ của Vân Trung Thiên mà là thiệt hại bất ngờ trong quá trình cướp hàng tiếp tế. Quân Ma Đội đỉnh đỉnh đại danh thiên hạ mà thế đấy. Ha!”
Lão nhân bật cười đầy sát khí. Một tia căng thẳng hiện lên gương mặt của Hồng Nhạc Sơn.
Tên của lão nhân là Thác Thiên Cảnh. Lão chính là thủ lĩnh của Quân Ma Đội.
Bên cạnh Thác Thiên Cảnh có một võ giả trung niên tầm 40 tuổi. Võ giả trung niên khoác trên mình một bộ giáp đỏ tựa như màu máu tên là Bao Doanh Huy, phó thủ lĩnh của Quân Ma Đội giống với Hồng Nhạc Sơn.
Tuy cùng là phó thủ lĩnh nhưng Bao Doanh Huy mạnh hơn hơn Hồng Nhạc Sơn nhiều.
Tương tự như vậy, nhị đội do hắn lãnh đạo cũng có khả năng tổ chức mạnh mẽ và tỉ mỉ hơn nhiều so với tam đội của Hồng Nhạc Sơn. Tương tự, Nhất đội do Thác Thiên Cảnh lãnh đạo cũng mạnh mẽ hơn so với hai người họ.
Sự chênh lệch võ lực trong Quân Ma Đội rất rõ ràng, nhưng trên thực tế, bọn họ đều thuộc Quân Ma Đội và nằm dưới sự chỉ huy của Thác Thiên Cảnh.
Thiệt hại do tam đội Hồng Nhạc Sơn dẫn dắt gây ra là một con số lớn không chỉ đối với Thác Thiên Cảnh mà còn là đối với Bao Doanh Huy. Bao Doanh Huy nhìn Hồng Nhạc Sơn với ánh mắt khinh miệt. Khuôn mặt của Hồng Nhạc Sơn lúc này nóng bừng lên.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng? Lẽ nào ngươi để bọn chúng chạy thoát à?"
"Là tại hạ bất tài .”
Hồng Nhạc Sơn dập đầu ầm ầm xuống đất cáo lỗi. Trán hắn bị rách ra, máu chảy đầy mặt nhưng Hồng Nhạc Sơn không bận tâm.
"Nói chi tiết ta nghe."
Trước câu hỏi của Thác Thiên Cảnh, Hồng Nhạc Sơn giải thích chi tiết những gì đã xảy ra trong quá trình cướp hàng tiếp tế. Đặc biệt, hắn đã miêu tả chi tiết cảnh hắn chống lại Thiết Kỵ Môn, trong đó có Chung Ly Vũ Hoán. Thác Thiên Cảnh vừa lắng nghe lời hắn vừa xem xét vết thương của những người bị thương và những người đã chết.
"Thú vị thật."
"Dạ?"
"Ý ta nói những vết thương mà bọn chúng gây ra khá là ấn tượng đấy.”
Thác Thiên Cảnh chỉ vào võ giả đã bị đâm nát cổ họng và tắt thở.
"Thoạt nhìn thì có vẻ bình thường nhưng hiệu quả đem lại rất lớn. Bọn chúng chỉ cần dùng sức vừa đủ là đã đâm trúng điểm chết người."
"Cái đó…"
"Ngươi hãy kể chi tiết về kẻ đã làm ra những vết thương này xem."
"Hắn ta…"
Hồng Nhạc Sơn đã nhớ lại ký ức. Nhưng hầu như không có ấn tượng nào về hắn ta. Bởi vì vào thời điểm đó, hắn đang chiến đấu với Thái Nhã Lan và Cao Thiên Hầu.
Một võ giả khác đã làm chứng thay mặt cho Hồng Nhạc Sơn
Trần Vũ Nguyên là một võ giả mang khuôn mặt bình thường nhưng lại sử dụng gậy sắt điêu luyện như thần.
"Ý ngươi nói là tên đó đã chạy thoát đúng chứ?"
"Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì đây?”
Bao Doanh Huy hỏi.
"Truy tìm bọn chúng.”
"Nhưng mệnh lệnh chúng ta được giao là làm rối loạn hậu phương..."
"Haha! Mạng sống quân ta quan trọng hơn mệnh lệnh đó. Chúng ta phải biết mặt mũi cái tên đã khiến quân ta thành ra thế này chứ.”
"Thuộc hạ đã rõ.”
Bao Doanh Huy cúi đầu trước lời nói của Thác Thiên Cảnh. Những lời nói của Thác Thiên Cảnh là mệnh lệnh tuyệt đối.
Quả nhiên Bao Doanh Huy cũng không có ý định phản đối gì nữa. Dù Tam đội bọn họ có là sự tồn tại kém cỏi đến mức nào thì cũng là một phần của Quân Ma Đội.
"Truy tìm bọn chúng.”
Mệnh lệnh tối cao đã đưa ban hành cho toàn bộ Quân Ma Đội.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook